Chương 263L:
“Đại ca à, cuối cùng anh cũng đến rồi, còn không đến là không còn gặp được tôi nữa đâu.” Thanh vân khóc lóc nói qua điện thoại.
Không lâu sau, hai người đi từ trong quán bar ra, đi tới trước mặt Hàn Tam Thiên hỏi: “Anh chính là bạn của tên ngu ngốc đó sao?”
“Không sai, anh ta đúng là một tên ngu ngốc.” Hàn Tam Thiên cười nói.
“Có mang tiền không?” Người đó hỏi.
“Gó,”
Đi vào quán bar, Hàn Tam Thiên được người dẫn tới một gian phòng, Thanh Vân mặt mũi bầm dập cuộn tròn trong một góc, xem ra là bị đánh không nhẹ. Tên này cũng xem như chịu đựng tốt, bị đánh như vậy mà vẫn không đánh trả.
“Lấy tiền ra đi, một trăm ngàn tệ, một xu cũng không được thiếu.” Trên ghế lô có một người đàn ông xăm kín tay đang ngồi, nhìn có vẻ là ông chủ của chỗ này.
“Anh ta? Không đáng giá một trăm ngàn, anh xem mười tệ có giải quyết được không. Nếu không được thì tôi đi trước đây.” Hàn Tam Thiên nói.
Người đàn ông xăm tay vừa nghe câu này đã phẫn nộ đứng dậy: “Mẹ nó mày đùa tao à?”
Hàn Tam Thiên nhìn Thanh Vân run cầm cập trong góc, nói: “Anh xem anh ta đã sợ hãi đến thế này rồi, có đáng giá một trăm ngàn được không?”
“Mày là đại ca của nó, nó gây chuyện ở chỗ tao, số tiền này nêu mày không muốn bỏ ra, cũng được, để một cánh tay ở đây.”
Người đàn ông cười lạnh nói.
“Uy hiếp tôi không phải là chuyện tốt đâu.”
Hàn Tam Thiên nói.
Một ánh mắt ra hiệu của người đàn ông, máy tên tay sai ở trên ghế liền vây xung quanh Hàn Tam Thiên.
“Người anh em, tôi chỉ cần tiền thôi, không muốn thấy máu. Nếu anh thức thời thì mau lấy tiền ra rồi đi đi, mọi người đều vui.” Người đàn ông xăm tay như đã ăn chắc Hàn Tam Thiên mà nói.
“Tôi có thể biết anh ta đã làm gì không?”
Hàn Tam Thiên hỏi.
“Đàn em này của cậu, không có bản lĩnh còn muốn bao gái ở chỗ tôi, động tay động chân với khách của tôi, tôi chỉ cần một trăm ngàn là đã nể mặt cậu lắm rồi đó.” Người đàn ông nói.
Tên đạo sĩ giả này, cởi đạo bào xuống liền bộc lộ bản chất rồi, Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ thở dài nói: “Nếu anh ta đã làm ra chuyện lưu manh như thế, theo tôi thấy, không bằng phế hai cánh tay của anh ta đi, xem sau này còn dám nữa không.”
Thanh Vân nghe vậy, vô cùng tuyệt vọng mà nói với Hàn Tam Thiên: “Đại ca, anh phải cứu tôi, tay tôi còn chưa từng chạm vào phụ nữ đâu, một trăm ngàn thôi mà, anh cũng đâu thiếu tiền.”
Người đàn ông xăm tay nghe được lời của Hàn Tam Thiên, vẻ mặt khinh thường: “Làm đại ca mà như cậu, tên nhóc này đúng thật là mù rồi, tên nhát gan nhà cậu bằng lòng trơ mắt nhìn đàn em của mình tàn phế cả hai tay sao?”
“Nếu anh phế anh ta thật, tôi sẽ vô cùng cảm tạ anh.” Hàn Tam Thiên cười nói.
“Con mẹ mày, đừng có lắm lời với ông, mau lấy tiền ra, mẹ nó tao không có thời gian vòng vo với mày đâu. Nêu không thì mày đừng hòng sống yên.” Người đàn ông mất kiên nhẫn nhìn Hàn Tam Thiên, trước đó Thanh Vân đã nói đại ca của anh ta rất giàu, cho nên mới khiến gã nồi lòng muốn bắt chẹt, không ngờ lão đại đến rồi nhưng chẳng có chút tư thế lão đại nào cả, thật sự chỉ là bộ dạng một tên nhát gan thôi.
“Người anh em, mau lấy tiền ra đây, nêu không sẽ bị người ta coi thường đó.”
“Làm đại ca thì phải có bộ dạng của đại ca, chỉ là một trăm ngàn tệ mà thôi, chút chuyện nhỏ đó cũng không giải quyết được, mày còn tư cách gì mà làm đại ca?”
“Tên đại ca phế vật như mày, trước nay bọn tao chưa từng thấy bao giờ, đúng là cười chết ông rồi.”
Hàn Tam Thiên nghe những lời này, nhẹ mỉm cười, hỏi: “Các người nói, làm đại ca thì phải thế nào?”
Người đàn ông xăm tay ra vẻ dạy bảo mà nói với Hàn Tam Thiên: “Đã là đại ca thì tất nhiên phải dẹp chuyện giúp đàn em, nếu đàn em tao: xảy ra chuyện, mẹ nó tao sẽ dẫn theo một đám người, chém đến tối tăm trời đất cũng phải lấy lại sĩ diện giúp đàn em.”
Hàn Tam Thiên nhịn không nổi mà bật cười.
Trong dãy ghế lô, tiếng cười của anh chói tai lạ thường, không chỉ người đàn ông xăm tay mà ngay cả mấy tên đàn em kia cũng mang vẻ căm phẫn vô cùng.
“Mày cười cái gì?”
“Người anh em, xem ra không cho anh chút bài học, anh sẽ không biết bọn tôi lợi hại đến thế nào đâu.”
“Mẹ nó, đánh cho tao.”