“Anh Tam thiên, anh nhất định phải đưa bạn của mình vào hả? Tôi có thể nói với anh trăm phần trăm, gã không có cơ hội ra ngoài.” Đao Thập Nhị nói.
“Tôi chắc chắn.” Liên quan đến Hàn Thiên Dưỡng, sao Hàn Tam Thiên lại do dự chứ?
Đao Thập Nhị thở dài, nói: “Tôi từng tiếp xúc với người của nhà tù Địa Tâm, nhưng có thể liên lạc hay không, tôi cũng không dám chắc.”
Lời nói của Đao Thập Nhị khiến ánh mắt Mặc Dương lóe lên vẻ khác lạ. Vốn ông tưởng rằng Đao Thập Nhị chỉ là võ sĩ quyền anh biết đánh nhau mà thôi, nhưng anh ta vậy mà còn có thẻ tiếp xúc với nơi thần bí như nhà tù Địa Tâm, điều này cho thấy thân phận của Đao Thập Nhị không hề đơn giản như bề ngoài.
“Anh có gắng thử xem, chuyện này với tôi mà nói cực kỳ quan trọng.” Hàn Tam Thiên nói.
Sau khi Đao Thập Nhị gật đầu thì rời khỏi, cũng không nhắc đến tình huống của nhà tù Địa Tâm quá nhiều.
Mặc Dương bước đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, trầm giọng hỏi: “Có muốn điều tra thử Đao Thập Nhị hay không, xem ra thân phận của cậu ta cũng không đơn giản như chúng ta nghĩ.”
Hàn Tam Thiên rất quả quyết lắc đầu, nói: “Nghỉ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người.”
Mặc Dương méo miệng, nói: “Quả nhiên vẫn là cậu quyết đoán, không sợ cậu ta có lòng riêng với cậu hả?”
Hàn Tam Thiên cười, giải thích: “Mặc kệ trước đây anh ta là ai, nhưng hiện tại, anh ta muốn tìm yên bình nhiều hơn, mà tôi có thể cho anh ta, anh ta còn lý do gì để phản bội tôi chứ?”
“Cậu cái tên này, không phải muốn dùng Đường Thanh Uyển để uy hiếp cậu ta chứ?” Mặc Dương nói.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ nhìn Mặc Dương, nói: “Trước kia ông có vận cứt chó gì vậy, sao có thể trở thành đại ca của thành phố Thiên Vân, người như Đao Thập Nhị, nêu dùng con gái anh ta để uy hiếp, tôi ngại mạng mình dài hả?”
“Hết cách rồi, ông có vận may tốt, cậu có thể làm gì ông?” Mặc Dương giẫm chân nói, trước mặt Hàn Tam Thiên, ông chẳng có chút hình tượng đại ca nào.
Hàn Tam Thiên khoát tay, nói: “Tôi phải đến thủ đô một chuyến, chuyện của Đao Thập Nhị, ông đừng nhúng tay vào.”
Mặc Dương nổi trận lôi đình đột nhiên bình tĩnh lại, cười bảo: “Đến thủ đô một chuyền, hay là về thủ đô một chuyền?”
Hai chữ đến và về này có ý nghĩa hoàn hiếp, tôi ngại mạng mình dài hả?”
“Hết cách rồi, ông có vận may tốt, cậu có thể làm gì ông?” Mặc Dương giẫm chân nói, trước mặt Hàn Tam Thiên, ông chẳng có chút hình tượng đại ca nào.
Hàn Tam Thiên khoát tay, nói: “Tôi phải đến thủ đô một chuyến, chuyện của Đao Thập Nhị, ông đừng nhúng tay vào.”
Mặc Dương nổi trận lôi đình đột nhiên bình tĩnh lại, cười bảo: “Đến thủ đô một chuyền, hay là về thủ đô một chuyền?”
Hai chữ đến và về này có ý nghĩa hoàn Thành cũng không chăm sóc đặc biệt, vẫn nhốt chung một chỗ với Quan Dũng.
Hiện tại cuộc sống của Hàn Quân đúng là càng khó khăn, nằm trên giường giống con rồi, mặc cho đám người Quan Dũng trêu đùa sỉ nhục.
“Quan Dũng, có người tới thăm anh.”
Giám ngục đi tới trước phòng lớn kêu.
“Đại ca, đã nhiều năm như vậy, từ trước tới nay chưa từng có ai thăm tù, sao lại có người đến thăm anh?”
“Đại ca, không phải là lương tâm của tiểu tình nhân bên ngoài lúc trước của anh trỗi dậy chứ.”
“Đại ca, anh phải mang chút hương thơm về cho bọn em, đã lâu lắm rồi không được ngửi mùi hương của phụ nữ.”
Bản thân Quan Dũng cũng mơ hồ. Gã đã cắt đứt quan hệ với người thân từ lâu, hơn nữa người thân của gã ở nơi thôn quê núi sâu, không hề biết chuyện gã ngồi tù, lùi lại một bước nói, cho dù có biết cũng không thể ngàn dặm xa xôi đến thăm gã.
“Máy tên khốn nạn bọn mày, nều có phụ nữ tới thăm thật, tao sẽ kêu cô ta đưa cho quần áo cho tao, mang về cho bọn mày từ từ ngửi.”
Ra khỏi phòng lớn, tiến vào phòng thăm tù, lúc Quan Dũng nhìn thấy người thăm tù, kinh ngạc đến tột cùng.
Sao… sao người này lại giống Hàn Quân như đúc.
“Quan Dũng.” Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.