Chương 372:
đêm đều xong việc mới nghỉ ngơi, lúc Tô Nghênh Hạ gọi cho ông ta, ông còn đang ngủ.
“Em dâu, mới sáng sớm, cô như vậy là không cho người khác nghỉ ngơi.” Mặc Dương nghe điện thoại nói.
“Anh Dương, Tam Thiên xảy ra chuyện, anh có thể giúp anh ấy không?” Tô Nghênh Hạ nói.
Mặc Dương lập tức ngồi dậy, nhanh chóng tỉnh táo, hỏi: “Sao lại như thế?”
“Chúng ta ở trên đảo Côn Nham, anh đến đây trước đi, đến đây… rồi em giải thích cho.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Được rồi, em dâu, em đừng có làm xằng làm bậy, chờ tôi đến rồi nói sau.” Mặc Dương nói.
Sau đó, Mặc Dương gọi Đao Thập Nhị, bảo anh ta đưa người đến, việc này có vẻ sẽ không dễ giải quyết.
Mặc Dương Lâm Dũng Đao Thập Nhị, 3 người gặp nhau ở sân bay, vừa lúc có chuyến bay đến đảo Côn Nham.
Lúc này, ở biệt thự nhà học Lục, Lục Huân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, 10 ngón tay Hàn Tam Thiên đều cắm kim, máu chảy không ngừng.
“Vô dụng, xem người phụ nữ của mày, căn bản là không quan tâm sống chết của mày.” Lục Huân nói với Hàn Tam Thiên.
Toàn thân Hàn Tam Thiên đau đớn, mồ hôi lạnh đổ ra làm ướt hết quần áo, anh tin tưởng Văn Lương sẽ phải trả giá, chính mình cũng tự tin quá mức, vốn tưởng rằng dù Lục Huân làm khó dễ, gã cũng có lúc phải rời biệt thự, không nghĩ tới Lục Huân lại chuẩn bị nhiều người đến thế đối phó với mình.
“Đừng để tao sống được, bằng không mày sống không bằng chết.” Hàn Tam Thiên nghiền răng nghiền lợi nói.
Lúc Huân vuốt mặt Hàn Tam Thiên, khinh thường nói: “Mày xem bộ dạng đáng thương của mày đi, còn có lá gan uy hiếp tao, sự thật là tao mới là người cho mày sống không bằng chết.”
“Đánh cho tao.”
Rời khỏi hầm, Lục Huân ngồi ở phòng khách, đầu óc đều là Tô Nghênh Hạ, không chiếm được, gã lại càng muốn chiếm, trong lòng xôn xao khó nhịn, chính là hiện tại phái người đi tìm hiểu tin tức, đến bây giờ cũng không có tin gì.
“Người đàn bà thối, tao không tin mày trồn ở đá đảo cả đời.” Ở sân bay Lục Huân đã cho người ở đấy, chỉ cần Tô Nghênh Hạ xuất hiện sẽ bị bắt đi, cho nên gã không lo lắng Tô Nghênh Hạ rời khỏi đảo Côn Nham.
Lúc này, điện thoại Lục Huân vang lên.
“Văn Lương, nếu muốn cho tao lời giải thích, thì không cần.” Lục Huân nhận điện thoại nói.
“Có thời gian không, tôi muốn gặp mặt nói chuyện, có quan hệ tới người phụ nữ kia.”
Văn Lương nói.
Vừa nghe lời này, Lục Huân nồi lên hứng thú nói: “Tao ngoại trừ tiền nhiều còn có thời gian nhiều, gặp ở đâu.”
“Hội sở ở chỗ anh, tôi đã ở đó.” Văn Lương nói.
Lục Huân lái xe ra khỏi nhà, xe còn chưa dùng lại, quản lý hội sở đã ở một bên đợi.
“Cậu Lục, ngài hôm nay như thế nào lại đến đây.” Quản lý cung kính nói.
“Gần đây có đồ tốt không, nhanh chóng lấy 2 cái, ông đây hôm nay đến gặp Văn Lương.” Lục Huân nói.
“Có có có, lập tức chuẩn bị cho ngài.”
Văn Lương ngồi ở ghế đợi một lúc lâu, Lục Huân mới mặc áo ngủ xuất hiện ở hội sở, rất rõ ràng vừa mới làm gì.
“Văn Lương, hôm nay cậu dám chơi tôi, hôm nay đừng mong rời khỏi nơi này.” Lục Huân dáng vẻ kiêu ngạo nói, trước kia Lục Phong bảo gã không cần đắc tội Văn Lương, nhưng hiện tại Lục Phong ở Nhật đã xé rách mặt nhau, gã không cần có kị gì đó.
“Tôi biết cô ta ở đâu.” Văn Lương nói.
Lục Huân nhíu mày, nói: “Không trực tiếp nói cho tôi, chính là có điều kiện, nói đi, muốn cái gì.”
“Hàn Tam Thiên chết.” Văn Lương nói.
Biểu tình trên mặt Lục Huân trở nên nghiêm trọng, gã có thể nghĩ ra đủ loại tra tấn Hàn Tam Thiên, nhưng Lục Phong không muốn giết Hàn Tam Thiên, hơn nữa Lục Huân không dám làm chuyện này.
Vì một người phụ nữ xảy ra án mạng, cũng là chuyện không đáng giá.
“Cậu vì cái gì lại muốn anh ta chết, chẳng lẽ các người có thù hận gì sao?” Lục Huân hiếu kỳ hỏi.