Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 240:

 

Nhưng ông trời có mắt, Ninh Vũ làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, làm sao có thể luôn luôn may mắn được?

 

Lần nay đá phải tắm sắt đủ để nhà họ Ninh vạn kiếp bắt phục!

 

“Cậu Hàn, nhà họ Ninh ngã xuống trong tay cậu, Ninh Hưng Bằng tôi không có nửa câu oán hận.” Ninh Hưng Bằng như lập tức già hơn mười tuổi, mặt mày buồn bã

 

Câu nói cam chịu số phận của Ninh Hưng Bằng khiến đám người lại dấy lên sóng to gió lớn, ông ta cả dục vọng phản kháng cũng không thể hiện ra, điều này cho thầy chênh lệch giữa ông ta và cậu Hàn này rất lớn, vì vậy mới khiến ông ta cảm thấy bất lực như vậy.

 

Cũng khó trách, đại nhân vật có thể khiến Bao Cảnh Trung và Trần Khải Hoa cùng ra mặt, Ninh Hưng Bằng còn cơ hội gì để phản kháng chứ?

 

Lúc nay, đột nhiên Ninh Vũ chạy nhanh, anh ta nhận ra cuộc sống phú nhị đại của mình sẽ vì chuyện này mà thay đổi ớn, sở trfãGfet63’H8igifarmsy:Iaqø’KHâtfM6S?

 

nếu không phải Khâu Mộc, hôm nay anh ta sẽ không đắc tội Hàn Tam Thiên, nêu không phải Khâu Mộc, hôm nay anh ta cũng sẽ không vì chuyện không liên quan tới mình mà ra mặt.

 

Chạy tới chỗ Khâu Mộc, Ninh Vũ tóm tóc Khâu Mộc nói: “Bà tám chết tiệt, là mày, là mày hại ông, ông muốn mày chôn cùng ông.”

 

Khâu Mộc cũng đã sớm sợ tới choáng váng, lúc Ninh Hưng Bằng nói xin lỗi, cô ta đã cảm thấy sự việc không đúng. Cho đến khi Ninh Hưng Bằng quỳ xuống xin lỗi, cùng với hai người Bao Cảnh Trung và Trần Khải Hoa xuất hiện, cô ta hoàn toàn nhận rõ cục diện.

 

Tên tài xế này, căn bản không phải tài xế gì, anh còn lợi hại hơn Ninh VũI!

 

Lục Hoành Quang xem anh như khách quý, Ninh Hưng Bằng quỳ xuống với anh, ngay cả Bao Cảnh Trung và Trần Khải Hoa, cũng phải rất cung kính kêu một tiếng cậu Hàn. Còn cô ta, thế mà ngôn cuồng kêu đại nhân vật này xin lỗi cô ta, chuyện đó buồn cười bao nhiêu?

 

“Ninh Vũ, anh thả tôi ra.” Khâu Mộc nói với Ninh Vũ, bây giờ cô ta chỉ có thể quỳ xuống xin lỗi Hàn Tam Thiên, cầu xin tha thứ.

 

“Thả mày ra?” Gương mặt Ninh Vũ dữ tọn, nói: “Đồ chết tiệt, mày hại tao thảm như vậy, còn muốn tao thả mày, chôn chung với tao đi.”

 

Ninh Vũ đá vào người Khâu Mộc, túm tóc cô ta, liên tục đập đầu Khâu Mộc xuống đầu, hành vi như kẻ điên.

 

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên lạnh nhạt, kết cục của Khâu Mộc là cô ta tự tìm, không đáng đồng tình, cho dù cô ta là phụ nữ cũng không thể kích thích lòng thương thương tiếc ngọc của Hàn Tam Thiên.

 

Bước đến trước mặt Lục Hoành Quang, Hàn Tam Thiên thản nhiên nói: “Xem tôi như súng mà dùng hả?”

 

Lục Hoành Quang nơm nóớp lo sợ cúi đầu xuống, nói: “Cậu Hàn, tôi…”

 

Còn chưa dứt lời, Hàn Tam Thiên đã đấm vào đầu Lục Hoành Quang.

 

Cảnh tượng này khiến những người khác nhìn đến ngơ ngác.

 

Anh KHðñỡ phải khách quý của Lục Hoành Quang ư? Hơn nữa từ đầu tới đuôi của chuyện này, Lục Hoành Quang luôn giúp anh, bây giờ tại sao lại đánh Lục Hoành Quang?

 

Những đại nhân vật này, chẳng lẽ đều nắng mưa thất thường vậy sao?

 

“Lục Hoành Quang đã làm trò gì vậy? Sao lại bị đánh?”

 

“Ông ta khôn lỏi bị cậu Hàn phát hiện.”

 

“Khôn lỏi? Khôn lỏi gì?”

 

“Các người vẫn chưa nhìn ra hả? Lục Hoành Quang muốn lợi dụng chuyện này giết chết Ninh Hưng Bằng, đó là lợi dụng cậu Hàn đấy.”

 

Câu này vừa thốt ra, mọi người mới chợt hiểu. Lục Hoành Quang và Ninh Hưng Bằng đấu đá bất phân thắng bại như vậy nhiều năm, lần này nhà họ Ninh trêu chọc đến đại nhân vật như Hàn Tam Thiên, Lục Hoành Quang muốn mượn cơ hội chất vấn cũng là chuyện hợp tình hợp lý, chỉ tiếc thủ đoạn này đã bị Hàn Tam Thiên bóc mẽ.

 

“Cậu Hàn, thật xin lỗi, tôi cũng là bị ép tới bắt đắc dĩ.” Lục Hoành Quang nói.

 

“Bất đắc dĩ?” Hàn Tam Thiên cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ông bất đắc dĩ thì xem tôi như công cụ, trong vở kịch này, tôi là con cờ của ông, nhưng ông có tư cách xem tôi như quân cờ để nắn bóp hả?”

 

Đối mặt với chất vấn của Hàn Tam Thiên, Lục Hoành Quang liên tục lắc đầu, môi hôi lạnh tí tách rơi xuống sàn.

 

“Cậu Hàn, xin cậu cho tôi một cơ hội, chỉ cần tôi có thể ngồi lên vị trí đầu rồng, bắt tôi làm trâu làm ngựa cho cậu tôi cũng chịu.” Lục Hoành Quang không muốn dưới cơ người khác nên mới đấu đến chết đi sống lại với Ninh Hưng Bằng, nhưng hiện tại, ông ta không có quyền lựa chọn, nếu không làm người bên dưới, kết cục của nhà họ Lục, e rằng sẽ giống nhà họ Ninh.

 

“Lợi dụng tôi, cái giá phải trả lớn đến đâu, ông tự suy nghĩ đi, không cho tôi một câu trả lời hài lòng, từ nay về sau ở thành phố Dung không còn hai nhà Lục Ninh nữa.”

 

Dứt lời Hàn Tam Thiên ra khỏi hội trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK