“Anh ta muốn đi, tôi đương nhiên cũng muốn đi, loại đàn ông ăn bám phụ nữ này thật khiến đàn ông mất mặt, tôi muốn đến xem anh ta có thể đấu giá được thứ đồ gì.” Người đàn ông nói.
Sau cả ngày chụp ảnh, Hàn Tam Thiên Và Tô Nghênh Hạ quay trở MS khách sạn, Tô Nghênh Hạ rất mệt mỏi, nằm lên giường xong thì không muốn động đậy gì hết, Hàn Tam Thiên chỉ có thể gọi đồ ăn mang lên tận phòng.
“Không ngờ chụp ảnh cưới lại tốn sức như vậy, sao trước kia em không cảm nhận thấy nhỉ?” Tô Nghênh Hạ nằm dang chân trên giường, đến đầu ngón tay cũng không muồn cử động.
Tình trạng của Hàn Tam Thiên thì vẫn tốt, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng không đến nỗi mệt như Tô Nghênh Hạ lúc này.
“Ba năm trước, em dường như là hận đên mức không thể giết được anh.” Hàn Tam Thiên nói.
Giữa Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên đã không còn khúc mắc gì, cho nên nói đến việc này cũng không có cấm ky gì, anh trực tiếp hỏi: “Em lúc đó đến tên anh là gì cũng không biết, anh đột nhiên xông vào cuộc sống của em, em làm sao tiếp nhận nổi.”
Hàn Tam Thiên gật gật đầu tỏ vẻ có thể hiểu được, nếu đổi lại là anh ta, anh ta cũng không chấp nhận được sự việc này, đây cũng là lý do vì sao anh ta lúc nào cũng nhường nhịn Tô Nghênh Hạ.
“Đúng rồi, ông nội vì sao cứ bắt ép em phải lấy anh, anh quen biết ông nội sao?”
Tô Nghênh Hạ hiều kỳ hỏi.
Quan hệ của Hàn Tam Thiên và lão gia Tô Gia cũng không quá thân thuộc, lúc đầu việc Hàn Tam Thiên ở rễ kỳ thực cũng là một việc trùng hợp, vì thế anh nói: “Sau khi đến Vân Thành anh mới quen ông nội, việc ở rễ cũng là do ông nội chủ động đề nghị.”
Tô Nghênh Hạ không hỏi nhiều nữa, bởi vì câu hỏi tiếp theo có thê sẽ đề cập đến một vài sự việc Hàn Tam Thiên không muốn nói ra, Tô Nghênh Hạ sẽ không ép Hàn Tam Thiên nói với cô, cô biết, đợi thời cơ đến rồi, thì tự nhiên cô có thể biết việc mình muốn biết.
“Em mệt rồi, em nghỉ ngơi trước một lát.”
Tô Nghênh Hạ nói.
“Nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài một lúc.” Hàn Tam Thiên nói.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Hàn Tam Thiên lập tức đi tới công ty bán đấu giá, nếu đã muốn tham gia hội bán đầu giá, anh ta trước tiên cân tìm hiệu một chút, hơn nữa loại hội bán đấu giá này chắc là sẽ cần có vé mời tham dự, việc này cần chuẩn bị tốt trước đã.
Mặc dù anh ta vẫn chưa nhìn thầy sợi dây chuyền tên Vĩnh Hằng đó, nhưng điều anh đã nói cái tên này đáng mua tuyệt đối không phải là đùa thôi.
Công ty bán đấu giá Hàng Dương có sức ảnh hưởng rất lớn tại Hoa Hạ, có thể nói là công ty bán đấu giá lớn nhất, tại rất nhiều thị trường đều có công ty con và sàn giao dịch bán đấu giá, mỗi năm mức hàng sản phẩm bán đầu giá đều đạt giá trị cao hàng trăm triệu, thậm chí có nhiều đồ cổ đều từ công ty đấu giá Hàng Dương bán ra, trong giới đấu giá có thể coi là có vị trí phi phàm, hơn nữa không chỉ như thế, sức ảnh hưởng trên thị trường quốc tế cũng không hề nhỏ, đã từng mua lại một nước nhỏ, đương nhiên loại chuyện tuyên truyền này cũng không hề được chứng thực.
“Tôi tìm người phụ trách công ty các anh.”
Hàn Tam Thiên đứng ở cửa công ty nói chuyện với bảo vệ.
Bảo vệ của công ty đã được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, đối với bất cứ ai cũng đối đãi lễ phép, trước nay chưa hề có chuyện xuất hiện việc coi thường người khác, bởi vì tôn chỉ của công ty đấu giá Hàng Dương là bất cứ ai cũng đều là khách hàng tiềm năng, không thể đắc tội, hơn nữa càng là người có tiền, thì lại càng khiêm tồn, bọn họ cũng không muốn mạo hiểm đắc tội với bát cứ một vị có tiền nào.
“Anh à, ngài có hẹn trước không?” Bảo vệ hỏi Hàn Tam Thiên.
“Không có.” Hàn Tam Thiên nói.
“Nếu anh không có hẹn trước, muốn gặp người phụ trách e rằng có chút khó khăn, có điều tôi có thể giúp anh thông báo một tiếng.” Bảo vệ nói.
Hàn Tam Thiên có chút ngạc nhiên đối với thái độ của bảo vệ, anh mở miệng muốn gặp người phụ trách, thái độ của bảo vệ vẫn vô cùng lịch sự, nội tình bên trong của công ty lớn quả nhiên không giống nhau, bọn họ huấn luyện nhân viên phổ thông cũng vô cùng nghiêm khắc, mà không giống như một số công ty nhỏ tự cho mình ở trên cao.
“Cảm ơn.” Hàn Tam Thiên lễ phép trả lời lại.
Bảo vệ rời đi một lát thì lập tức có một người đàn ông trung niên cùng anh ta quay lại.
“Xin chào, tôi là người phụ trách của công ty con đảo Cơ Nham, tên là Lưu Chương, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì sao? Lưu Chương hỏi.
“Tôi rất có Rữñ8 thú với SDIETSỹ chuyền vĩnh hằng của công ty các vị, có điều tôi trước nay chưa từng tham gia hội bán đầu giá, cho nên không hiểu rõ lắm quy trình, đại khái cần chứng minh tài sản cá nhân sao?” Hàn Tam Thiên hỏi.
“Mời anh đi theo tôi.” Lưu Chương mỉm cười nói, người dám có hứng thú với sợi dây chuyền vĩnh hằng, tất nhiên thực lực không phải dạng vừa, loại khách quý này đương nhiên phải tiếp đón ở phòng khách quý.
An Đến phòng TiẾØ khách, Lưu ESIEEND giải thích với Hàn Tam Thiên: “Đối với việc chứng minh tài sản, thật ra cũng có thể hoàn thành ngay tại hiện trường, có điều nếu anh tự mình đến đây, tôi có thể tư vấn cho anh quy tắc của hội bán đâu giá.”
“Anh nói đi.” Hàn Tam Thiên nói.