Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281:

 

Vương Mậu thở phào nhẹ nhõm, trận chung kết ngày mai đối đầu với Âu Dương Tu Kiệt, ông ta có lòng tin vào Hàn Tam Thiên, dùa sao Âu Dương Tu Kiệt đã từng thua dưới tay Hàn Tam Thiên, đã là một bại tướng dưới tay rồi.

 

“Tam Thiên, sao rồi?” Vương Mậu tới bên cạnh Hàn Tam Thiên, quan tâm nói.

 

“Không có gì, nghỉ ngơi một lát là được.”

 

Hàn Tam Thiên xoa chân mày, mặc dù mỗi trận đấu anh đều thắng rất thoải mái, nhưng dưới tình huống đối thủ có ý kéo dài thời gian, tập trung chú ý cao độ trong thời gian dài vẫn khiến Hàn Tam Thiên hơi mệt mỏi.

 

“Mau trở về khách sạn nghỉ ngơi đi, ngày mai là trận chung kết rồi, thắng Âu Dương Tu Kiệt, cậu sẽ giành được hạng nhất.”

 

Vương Mậu đè nén sự hưng phấn trong lòng, lần này Hàn Tam Thiên có thể mang lại vinh dự lớn lao cho hiệp hội cờ vây Vân Thành, gần như có thể khiến danh tiếng của hiệp hội cờ vây Vân Thành vang xa.

 

Hàn Tam Thiên gật đầu, mặc dù anh không coi Âu Dương Tu Kiệt ra gì, nhưng bây giờ đúng là cũng phải trở về nghỉ ngơi một lát.

 

Đang lúc tất cả mọi người đều cho rằng ngày thi đầu hôm nay đã kết thúc, định rời khỏi nơi tổ chức thi đấu, người phụ trách bên tổ chức đột nhiên xuất hiện, hơn nữa nói ra một chuyện khiến Vương Mậu tức giận không thể kiềm chế được.

 

“Vốn lịch trình giải đấu là bốn ngày, nhưng ngài Thượng Quan của chúng ta ngày mai đột nhiên có chuyện gấp, không thể nào xuất hiện trong trận chung kết. Nếu như ông ấy không thể xuất hiện ở trận chung kết, như vậy cuộc thi lần này chắc chắn sẽ để lại tiếc nuối lớn, cho nên sau khi thương lượng, chúng tôi quyết định tiến hành trận chung kết trước thời gian, lập tức tiến hành.” Người phụ trách bên tổ chức nói.

 

Lập tức tiền hành!

 

Hôm nay cả ngày Hàn Tam Thiên đấu với sáu đối thủ, đối với anh mà nói đã vô cùng mệt mỏi, mà Âu Dương Tu Kiệt hôm nay chỉ tham gia hai trận đấu, trạng thái tỉnh thần của anh ta vô cùng tốt. Dưới tình huống này tiến hành trận chung kết cực kỳ không công bằng với Hàn Tam Thiên.

 

“Làm sao có thể như vậy, Hàn Tam Thiên hôm nay đã rất mệt mỏi, các anh dựa vào đâu mà vô duyên vô cớ tiến hành trận chung kết sớm, hơn nữa bây giờ đã muộn, hơn mười giờ rồi.” Vương Mậu tức giận phản bác.

 

Người phụ trách khinh thường nhìn Vương Mậu, nói: “Đây là do chúng tôi quyết định, ông có tư cách gì mà can thiệp, hơn nữa người phải tham gia thi đấu cũng không phải ông, ông như chó cắn càn như vậy làm gì?”

 

Lúc này, trên mặt Thích Y Vân nở nụ cười nhạt. Lúc trước cô ta không sao hiểu nồi tại sao quy định thi đấu hôm nay kỳ quái như vậy, nhưng bây giờ cô ta đã hiểu cả rồi.

 

Chắc chắn Thượng Quan Hắc Bạch không phải đột nhiên có chuyện, đây là điều ông ta đã sắp xếp từ trước. Thậm chí những đối thủ của Hàn Tam Thiên hôm nay đều do Thượng Quan Hắc Bạch tận lực sắp xếp. Bọn họ có ý thả chậm tốc độ hạ cờ của mình, kéo dài thời gian thi đấu, tiêu hao trạng thái tỉnh thần của Hàn Tam Thiên chính là vì để Hàn Tam Thiên đối đầu với Âu Dương Tu Kiệt dưới trạng thái mệt mỏi.

 

“Lão già kia vì thắng anh mà mặt mũi cũng không cần.” Thích Y Vân cười nói.

 

Hàn Tam Thiên xoa huyệt thái dương, cười khổ. Anh cũng không ngờ Thượng Quan Hắc Bạch lại không biết xấu hỗ như vậy, rõ ràng không công bằng, ông lại có thể đường hoàng dùng đến.

 

“Chỉ tiếc, ngoài chúng ta ra, những người khác sẽ không nghĩ như vậy, lấy địa vị của Thượng Quan Hắc Bạch trong giới cờ vây, ông ta muốn thay đổi ngày tháng thi đấu, ai phản đối chứ?” Hàn Tam Thiên nói.

 

Quả nhiên, giống như lời Hàn Tam Thiên nói, đối với chuyện lịch trình thi đấu đột nhiên thay đổi, những người khác không có ý kiến gì, ngược lại còn cảm thấy nên mau sớm tiền hành tránh làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của Thượng Quan Hắc Bạch.

 

“Nếu ngài Thượng Quan có chuyện quan trọng trên người, trận chung kết sớm tiền hành cũng là chuyện đương nhiên.”

 

“Không sai, chúng ta cũng không nên làm lỡ chuyện của ngài Thượng Quan, hơn nữa nếu trận chung kết không có ngài Thượng Quan ở đây vậy sẽ không còn ý nghĩa gì.”

 

“Nếu như một vài người cảm thấy mình không đủ sức ứng chiến có thể tự giác rút lui, dù sao cũng không thắng được Âu Dương Tu Kiệt.”

 

Nghe những lời này, Vương Mậu lại nỗi cơn giận dữ. Hàn Tam Thiên đã thắng Âu Dương Tu Kiệt một lần, thắng lần thứ hai cũng là chuyện rất đơn giản. Nhưng dưới tình huống bắt lợi với Hàn Tam Thiên như thế này, anh còn có thể thắng hay không, Vương Mậu không nắm chắc chút nào.

 

Nội tình đen tối rõ ràng như vậy, những người đó nhìn không ra thì thôi, lại còn nói chuyện giúp Thượng Quan Hắc Bạch.

 

“Tôi không đồng ý.” Vương Mậu nói.

 

“Ông không đồng ý, ông là cái thá gì, lại dám làm lỡ chuyện của ngài Thượng Quan.”

 

“Nếu không đồng ý thì rút khỏi cuộc thi đi, cũng không ai ép buộc mấy người, dù sao hạng nhất vốn lẽ ra thuộc về Âu Dương Tu Kiệt, có rời khỏi cuộc thi hay không cũng không liên quan nhiều lắm.”

 

Lúc này, Thượng Quan Hắc Bạch dẫn Âu Dương Tu Kiệt đi ra.

 

Vẻ mặt ông ta đầy vẻ hối lỗi, dường như còn hơi áy náy, nói với mọi người: “Các vị, chuyện này là Thượng Quan Hắc Bạch tôi không đúng, nhưng ngày mai đúng là tôi có chuyện quan trọng không thể bỏ lỡ, cho nên không thể không tiến hành trận chung kết sớm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK