Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 447:

 

“Bà không đi, chẳng lẽ muốn chúng tôi mắt mặt chung với bà hả?”

 

“Hà Đình, bà ở bên ngoài bị coi thường thì thôi, đừng liên lụy chúng tôi cũng bị mắng chung với bà, nếu chuyện này bị thôn bên cạnh biết, chúng tôi đều sẽ bị chê cười, cái đồ yêu tinh hại người nhà bà, có thể làm chuyện tốt được không.”

 

Mọi người thấy Hà Đình không muốn đi, nhao nhao tức giận mắng chửi chỉ trích, thậm chí có người đến bên cạnh Hà Đình ném đá.

 

Hà Đình bị ném tới trên người đau nhức, vẻ mặt mang theo sự đau khổ.

 

“Tôi không làm chuyện gì không biết xấu hổ, đều là mây người tung tin vịt, chẳng lẽ các người tùy tiện nói vài câu thì biến thành sự thật hả?” Hà Đình không cam lòng cắn răng nói.

 

Đúng lúc này, một tiếng thắng gấp chói tai truyền tới.

 

Mỗi người đều vô thức quay đầu, một chiếc Audi A6 dừng lại cách đó không xa.

 

Lưu Phúc hơi sững sờ, đây là xe sang, trong thôn nhiều lắm cũng chỉ là xe chừng một trăm ngàn mà thôi, loại xe sang trọng này sao lại xuất hiện ở đây?

 

Lúc Hàn Tam Thiên trầm mặt bước xuống xe, hai mắt Hà Đình lập tức ngập nước mắt.

 

Tình huống Hà Đình bị đanh vừa rồi, Hàn Tam Thiên đều tháy cả, điều này khiến sự tức giận trong lòng anh thêm trầm trọng, nếu không phải tại anh, sao Hà Đình lại chịu âm ức như vậy!

 

Đẩy Lưu Phúc ra, Hàn Tam Thiên bước đến trước mặt Hà Đình, vẻ mặt áy náy.

 

Lúc này Lưu Phúc bực mình, nói gì thì ông ta cũng là trưởng thôn, thằng nhãi không rõ lai lịch này cũng dám đầy ông ta ra.

 

“Cậu là ai?” Lưu Phúc chất vấn Hàn Tam Thiên.

 

“Dì Hà, xin lỗi.” Hàn Tam Thiên không để ý tới Lưu Phúc, nói với Hà Đình.

 

Hà Đình lắc đầu, Hàn Tam Thiên đã giúp bà rất nhiều việc, sao lại có lỗi với bà chứ.

 

“Không liên quan tới cậu, là dì không có tiền đồ.” Hà Đình nói.

 

“Thằng nhóc, cậu dám không để ý tới tôi, biết tôi là ai không?” Lục Phúc quát Hàn Tam Thiên.

 

Hàn Tam Thiên quay đầu, lạnh lùng nhìn Lưu Phúc, nói: “Ông là cái thá gì, tôi cũng cần biết ông là ai sao?”

 

Đám thôn dân nghe nói như thế, trong lòng hoảng hốt, Lưu Phúc là nhân vật lớn nhất trong thôn bọn họ, vậy mà người thanh niên này lại không thèm để ông ta vào mắt.

 

Trước mặt nhiều người như vậy, bị nói là cái thá gì, mặt mũi của Lưu Phúc để đi đâu, vẻ mặt lập tức trở nên u ám.

 

“Cậu trai trẻ, đừng ngạo mạn như vậy, có vài người, không phải cậu có thể đắc tội đâu.” Lưu Phúc lạnh giọng nói.

 

“Ví dụ như ông hả? Tôi phải nhìn thử xem, tôi có tư cách đắc tội ông hay không.” Hàn Tam Thiên nói.

 

“Tôi là trưởng thôn ở đây, là người có quyền lớn nhất trong thôn, đừng tưởng rằng lái xe rởm thì có thể không coi ai ra gì.” Lưu Phúc đắc ý nói, trong mắt ông ta, tiết lộ thân phận của mình, nói không chừng thắng nhóc trước mắt sẽ sợ đến mức tè ra quần, ít nhát không dám tiếp tục phách lối trước mặt ông ta nữa.

 

Mặc Dương bên cạnh nghe thấy câu này thì không nhịn được phì cười, chỉ là một trưởng thôn mà cũng dám chơi trò thân phận trước mặt Hàn Tam Thiên, đây đúng là chuyện tiếu lâm khiến người ta cười đến ôm bụng.

 

“Tôi khuyên ông tốt nhất nên cút sang một bên, nếu không thân phận trưởng thôn cũng không bảo vệ được ông đâu.” Hàn Tam Thiên khinh thường nói.

 

Lưu Phúc trừng mắt, thằng nhóc này dù biết ông ta là trưởng thôn cũng không sợ, chẳng lẽ là một nhân vật lợi hại trong thành phó?

 

Thế nhưng bị mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, sau này trước mặt thôn dân, Lưu Phúc đâu còn mặt mũi nữa.

 

“Nhãi ranh, mẹ nó cậu đúng là kiêu ngạo, từ trong thành phố tới hả? Đừng tưởng rằng trong nhà có chút tiền là có thể coi trời bằng vung, loại phú nhị đại hồng hách như cậu, tôi đã gặp nhiều rồi, tuy rằng tôi chỉ là trưởng thôn nhưng cũng có người trong thành phó.” Trưởng thôn nói.

 

“Ơ, không ngờ rằng ông lại lợi hại như vậy, trong thành phố còn có người, ai vậy?” Mặc Dương bước đến bên cạnh trưởng thôn, vẻ mặt trêu chọc nói.

 

Trên mặt trưởng thôn nở nụ cười đắc ý ngạo nghễ, nói: “Là ai tôi cần nói cho mây người biết hả? Các người chỉ cần biết rằng, Lưu Phúc tôi không phải người dễ chọc đâu, nếu các người đến tìm Hà Đình gây chuyện thì dẫn con đĩ thối này đi đi, tôi không muốn vì bà ta mà phá hủy thanh danh của thôn.”

 

Âm!

 

Lưu Phúc vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên đá vào người Lưu Phúc một cước nhanh như chớp.

 

Một cú đá dùng hết sức lực, khiến Lưu Phúc lùi ra sau máy bước, sau đó ngã lăn xuống đất.

 

Những thôn dân kia lập tức trợn tròn mắt, thằng nhóc này thậm chí cả Lưu Phúc cũng dám đánh, không muốn sống nữa hả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK