Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 397:

 

Đó chính là điều mà Hàn Tam Thiên lo lắng, anh cũng biết Tưởng Lam sẽ không lầy anh ra để khoác lác. Dù sao anh cũng có cái danh vô dụng ở thành phố Thiên Vân. Có nói anh lợi hại cũng không ai tin.”

 

này bà chưa bao giờ được hưởng thụ qua nên giờ bà nghiện cảm giác này rồi. Bảo bà đừng khoe khoang nữa, không có chuyện đó đâu.

 

“Hàn Tam Thiên, không tới phiên cậu dạy bảo tôi. Nên làm thế nào tôi tự mình biết chừng mực.” Tưởng Lam nói, bất mãn ra khỏi cửa.

 

Hàn Tam Thiên bắt đắc dĩ cười khổ, Tô Nghênh Hạ cũng không biết làm gì. Cô biết rõ tính cách của Tưởng Lam, nếu không cho bà khoác lác thì còn khó chịu hơn so với chết.

 

“Tam Thiên, mẹ em là như vậy, anh đừng để trong lòng.” Tô Nghênh Hạ an ủi Hàn Tam Thiên.

 

Hàn Tam Thiên nói: “Anh chỉ sợ mây lời mà mẹ nói ra khiến nhiều người bất mãn, sẽ chỉ gây bắt lợi với em thôi.”

 

Tô Nghênh Hạ có thể cảm nhận được Hàn Tam Thiên làm chỉ vì cô. Hơn nữa từ trước tới nay việc gì anh cũng đều sẽ cân nhắc trước. Hơn ba năm, sao Tô Nghênh Hạ không cảm nhận được Hàn Tam Thiên làm mọi thứ chỉ vì cô chứ.

 

“Em sẽ nói rõ với mẹ, anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”

 

“Anh đã gần khỏi rồi, không cần nghỉ nữa, người nghỉ là em mới đúng, ngày mai sẽ lại bận rộn trong công ty đúng không?”

 

Thời gian nhàn nhã sẽ làm người ta lưu luyến. Nhưng Hàn Tam Thiên biết trạng thái này không thể duy trì mãi mãi, Tô Nghênh Hạ vẫn muốn đến xem công ty mà anh cũng có việc cần làm.

 

“Vâng.” Tô Nghênh Hạ gật đầu. Khoảng thời gian này, quan hệ của cô với Hàn Tam Thiên đã gần gũi hơn rất nhiều. Bản thân cô cũng rất hưởng thụ. Giờ đột nhiên phải tập trung vào công việc, cô cũng không muốn. Nhưng đây là hiện thực cần đối mặt không trồn tránh được.

 

Hôm sau, sau khi Tô Nghênh Hạ đến công ty, Hàn Tam Thiên một nơi tên là Tình Yêu Quê Hương. Đây là nơi có mấy người bị dị tật bẩm sinh, bị vất bỏ. Từ vài tuổi đến hơn mười tuổi đều có, sinh sống nhờ vào viện trợ của xã hội. Từ sau khi biết nơi này tồn tại, Hàn Tam Thiên cũng sẽ thỉnh thoảng đến đây xem, làm một số việc trong khả năng và trợ giúp tiền tài.

 

Những đứa nhỏ ở đây đều rất hướng nội.

 

Vì họ biết rõ mình khác với những người bình thường nên rất sợ tiếp xúc với người lạ. Nhưng Hàn Tam Thiên là ngoại lệ. Mỗi khi Hàn Tam Thiên đến đây, bọn nhỏ đều rất vui mừng. Vì anh Thiên trong miệng bọn nhỏ không giống những người khác có thành kiến với bọn họ, hơn nữa bất kể là trò gì cũng đều chơi với họ.

 

“Anh Thiên, anh đi đâu vậy? Tại sao lâu vậy rồi mà không tới?”

 

“Anh Thiên, bọn em nhớ anh lắm, cứ tưởng anh quên bọn em rồi chứ.”

 

“Anh Thiên, chơi game với chúng em đi.”

 

Hàn Tam Thiên vừa xuất hiện đã trở thành vua của đám nhỏ, tất cả những đứa trẻ con đều vui mừng vây xung quanh anh.

 

“Lúc anh Thiên không ở đây, các em có ngoan không?” Hàn Tam Thiên cười nói.

 

“Có ạ!” Bọn nhỏ trăm miệng một lời.

 

“Cậu không biết đâu. Ngày nào bọn nhỏ cũng nhắc đến cậu đấy. Địa vị của cậu trong lòng bọn nhỏ sắp vượt qua cả tôi rồi.” Bành Phương cười nói. Bà là người sáng lập lên gia viên Tình Yêu này, hơn bốn mươi tuổi. Trông qua rất già. Dù sao muốn chăm sóc những đứa nhỏ này cũng là việc khá là lao lực.

 

“Chị Bành, em có làm gì thì sao mà so được với chị chứ.” Hàn Tam Thiên cười nói. Anh phát hiện giữa đầu lông mày của Bành Phương như là có tia ưu sầu, chắc là có chuyện gì xảy ra. Nhưng bây giờ mấy đứa nhỏ đều ở đây nên Hàn Tam Thiên không hỏi.

 

“Đúng rồi, hôm nay Đỗng San cũng gọi cho tôi nói sẽ tới. Đã rất lâu rồi hai người chưa gặp mặt đúng không?” Bành Phương nói.

 

“Trùng hợp vậy, bây giờ cô ấy vẫn hay đến sao?” Đồng San là cô gái rất có tình thương người, tướng mạo thuộc về kiểu vui tươi đáng yêu. Thường thường sẽ tới gia viên Tình Yêu hỗ trợ, rất quen thuộc với Hàn Tam Thiên, nhưng thật ra ba năm qua, hai người họ gặp nhau không quá mười lần.

 

“Bây giờ cô bé đó có bạn trai rồi, thỉnh thoảng cũng sẽ đưa bạn trai đến. Có điều ở lại không lâu.” Bành Phương nói.

 

Chơi với bọn nhỏ không lâu, không tới một tiếng sau, Đồng San cầm một túi đồ ăn vặt lớn xuất hiện. Đám nhỏ vây xung quanh Hàn Tam Thiên thấy thế lập tức chen chúc đến bên người Đồng San.

 

“Đám nhỏ này chứ, cần thận sau này anh không đến thăm máy đứa nữa.” Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười nói.

 

“Tam Thiên, anh cũng tới sao. Lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau đấy.” Đồng San vui mừng nói với Hàn Tam Thiên.

 

Đứng bên cạnh cô là một người đàn ông, là người bạn trai trong miệng Bành Phương, Tổng Tế.

 

Lúc này Tống Tề đang cảnh giác nhìn Hàn Tam Thiên, vì Đồng San quá nhiệt tình với Hàn Tam Thiên khiến anh ta cảm giác có nguy hiểm.

 

“Đúng vậy, gần đây tôi hơi bận nên đến đây rất ít.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Đồng San thở dài nói: “Tôi cũng vậy, gần hai tháng không đến đây được. Đúng rồi, để tôi giới thiệu, đây là bạn trai của tôi, Tống Tế.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK