Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46

Hàn Tam Thiên dặn dò công ty lắp đặt tăng số nhân viên lên và nhanh chóng hoàn thành công trình trước thời hạn, sau đó lái xe rời khỏi khu biệt thự.

Hôm nay Tô Nghênh Hạ không đi làm, cho nên không cần đến công ty nhà họ Tô, nhưng mà Hàn Tam Thiên vẫn dự định đến cửa hàn 1a Xem sao.

Sau khi tới cửa hàng tạp hóa, Mặc Dương hôm nay cũng mở cửa, nhưng khi ông nhìn thấy Hàn Tam Thiên hơi bất ngờ.

“Cho đến bây giờ trong hai ngày nghỉ cậu chưa bao giờ xuất hiện, không phải là vì tôi chứ?”

Mặc Dương cười nói.

Hàn Tam Thiên lấy một gói thuốc, đưa cho Mặc Dương một điều, sau đó nói: “Thế nào, thành phó Thiên Vân bây giờ và năm đó không giống nhau lắm nhỉ?”

Mặc Dương gật đầu, sau khi châm lửa cho Hàn Tam Thiên mới nói: “Đúng là không giống, bây giờ người ta làm việc mà không suy nghĩ, nhất là người trẻ tuổi. Bị tẩy não bởi những bộ tôi chứ?”

Mặc Dương cười nói.

Hàn Tam Thiên lấy một gói thuốc, đưa cho Mặc Dương một điều, sau đó nói: “Thế nào, thành phó Thiên Vân bây giờ và năm đó không giống nhau lắm nhỉ?”

Mặc Dương gật đầu, sau khi châm lửa cho Hàn Tam Thiên mới nói: “Đúng là không giống, bây giờ người ta làm việc mà không suy nghĩ, nhất là người trẻ tuổi. Bị tẩy não bởi những bộ phim ngày xưa hoặc trách nhiệm, cho rằng thế giới phải đánh đánh giết giết.

Đây đều là những chuyện phạm pháp, chỉ có người đầu óc có vân đề mới làm.”

Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười, trước kia Mặc Dương chính là đại ca của thành phố Thiên Vân, vậy mà lại nói mình không làm chuyện phạm pháp sao? Nói những lời này ra, quỷ cũng không tin.

“Có thể để Lâm Dũng lại, mặc dù anh ta khiến tôi hơi thất vọng, nhưng mà cũng nhiều năm như vậy rồi, cũng nên cho anh ta có cơ hội dưỡng lão.”

Mặc Dương ừ một tiếng, sau đó thay đổi đề tài, nói: “Khi nào cần thuốc lá và rượu thì nói trước một tiếng, tôi chuẩn bị cho cậu một ít, chiều có việc làm ăn của tôi chút.”

Hàn Tam Thiên nhướm mày, những lời này của Mặc Dương cũng có ẩn ý. Cần rượu và thuốc, hơn nữa tình huống còn cần số lượng lớn, cũng chỉ có tiệc rượu.

“Bảo đao tương lai, trong thành phó Thiên Vân ngoại trừ nhà họ Thiên ra thì không có ai biết việc này nữa.”

Hàn Tam Thiên nói.

Mặc Dương cười cười, nói: “Người mua đúng thật rất thần bí, nhưng mà vận may của tôi cũng rất tốt, không cẩn thận nên đã biết một chút tin tức.

Nhưng mà cậu yên tâm, không phải tôi cố ý điều tra cậu. Với tôi mà nói, thân phận của cậu càng bí ẩn thì càng thú vị, tôi cũng không muốn vạch trần bí mật của cậu nhanh như vậy.”

“Đi thôi, đến lúc đó sẽ mời anh đến.”

Hàn Tam Thiên vấy tàn thuốc, rơi ngay vào chỗ dập thuốc lá ở thùng rác.

Nhìn thấy chiêu này, Mặc Dương cực kỳ xúc động, nhìn Hàn Tam Thiên lái xe đi xa mới mở miệng nói: “Có thể khống chế lực hoàn hảo đến vậy, bản lĩnh không tệ đâu.”

Lúc Hàn Tam Thiên đang lái xe, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Nghênh Hạ xem có cần giúp đỡ gì không thì thấy điện thoại vang lên, nhưng là Tưởng Lam gọi, đều này làm cho Hàn Tam Thiên có chút bắt ngờ.

Ba năm, số lần Tưởng Lam gọi cho anh đều có thể đếm được, hơn nữa mỗi lần đều là để cho anh làm cu li, nhưng mà gần đây cũng không có việc gì làm, vì sao lại tìm anh chứ?

“Mẹ.”

Hàn Tam Thiên vừa mới nghe điện thoại, chọt nghe giọng nói gấp gáp của Tưởng Lam từ đầu bên kia: “Cậu đi một chuyền đến đường Phúc Nguyên, trong vòng mười phút phải đến đây.”

Còn chưa kịp hỏi rõ ràng chuyện gì, Tưởng Lam đã cúp máy.

Hàn Tam Thiên cũng quen rồi, đi về phía đường Phúc Nguyên.

Sau khi đến đường Phúc Nguyên, từ xa đã nhìn thấy một vụ tai nạn ô tô, một chiếc xe điện ngã ở giữa đường, một người phụ nữ trung niên đùi bị chảy máu, xây xước da thịt rất nhiều, mà Tưởng Lam đang hùng hồ xoa thắt lưng.

“Mẹ, sao lại thế này?”

Hàn Tam Thiên đến bên người Tưởng Lam hỏi.

Tưởng Lam trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên một cái, hình như là đang trách móc Hàn Tam Thiên đến muộn, nói: “Người phụ nữ này định ăn vạ , cố ý đâm vào xe của tôi, cậu ở lại chỗ này giải quyết mọi việc đi, tôi với bố cậu còn có việc, phải đi trước.”

Lúc đang nói chuyện, Tưởng Lam đã đi đến bên người Tô Quốc Diệu kéo đi.

Hàn Tam Thiên nhìn vị trí của chiếc Audi, lại nhìn chỗ mà chiếc xe điện ngã xuống, đây là chỗ để người băng qua đường, chắc là người phụ nữ trung niên này đang đi ngang qua lối đi bộ thì bị Tô Quốc Diệu đâm phải. Tưởng Lam lớn tiếng dọa nạt nói bà ta muốn ăn vạ, đến nỗi vì sao phải gọi Hàn Tam Thiên đến, cái này càng đơn giản, để cho Hàn Tam Thiên ra mặt xử lý, bọn họ mới có thể bỏ trốn được.

“Nói bậy, rõ ràng là nhà chị đâm phải tôi, lúc anh ta đâm vào tôi vẫn đang nhìn điện thoại đấy.”

Người phụ nữ trung niên chỉ vào Tô Quốc Diệu nói.

Tô Quốc Diệu chột dạ, đứng đấy không dám nói lời nào.

Tưởng Lam thì theo kiểu giọng ai lớn hơn thì người đó thắng, nói: “Chị nói dối, chồng tôi nhìn điện thoại lúc nào, là mắt chị bị mù rồi, nhìn thấy nhà chúng ta đi Audi, muốn đến ăn vạ rồi tôi sẽ cho chị tiền hay sao? Loại người như chị thật sự là điên rồi.”

Người phụ nữ trung niên không cam lòng nhìn Tưởng Lam, bà chỉ là qua đường như bình thường mà thôi, bị người đâm phải, còn bị người đỗ oan.

“Tôi dù có nghèo, nhưng người nghèo cũng có cốt khí, tôi sẽ không lừa gạt tống tiền bất cứ ai, nếu người nào nói nửa câu nói dối, sẽ bị sét đánh.”

Người phụ nữ trung niên nói.

Tưởng Lam nghe thấy máy chữ sét đánh xuống cũng có chút hoảng hót, biết nơi này không thể ở lâu được, nói với Hàn Tam Thiên: “Cậu xử lý việc này thật tốt cho tôi, nếu như cậu gây phiền toái cho cha cậu, sau này đừng về nhà nữa.”

Hàn Tam Thiên có một trái tim yêu ai yêu cả đường đi lối về. Anh có thể vì Tô Nghênh Hạ mà nhẫn nhịn tính tình cổ quái và thích gây sự của hai người này, nhưng chuyện này liên lụy đến một người hoàn toàn vô tội, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà coi như xong được.

Chắn ở trước mặt Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu, vẻ mặt Hàn Tam Thiên âm trầm nói: “Chuyện này chờ cảnh sát đến rồi nói sau “Hàn Tam Thiên, cậu bị điên rồi sao, còn đợi cảnh sát đến, vậy tôi còn gọi kẻ vô dụng như cậu đến làm gì, cậu nhanh chóng cút ngay cho tôi.”

Tưởng Lam nỗi giận mắng.

“Nếu giờ mẹ dẫn cha bỏ đi, chính là bỏ chạy sau khi gây tai nạn, hậu quả càng nghiêm trọng.”

Hàn Tam Thiên nói.

“Hàn Tam Thiên, cậu không hiểu nguyên nhân tôi gọi cậu đến sao, trách nhiệm này cậu không gánh lấy thì ai gánh chứ, mau tránh ra cho tôi.”

Giọng điệu Tưởng Lam không tốt nói.

“Cha, cha định chạy trốn sao? Nếu như cha dám đi, kết quả chỉ có ngồi tù thôi.”

Hàn Tam Thiên nhìn về phía Tô Quốc Diệu nói.

Tô Quốc Diệu cúi đầu, chột dạ không dám nói lời nào, người chịu trách nhiệm chuyện này là ông. Tưởng Lam bàn bạc để Hàn Tam Thiên đến gánh hậu quả, nói là sau này cho người phụ nữ này một chút tiền, sẽ không liên lụy trách nhiệm đến lên người ông. Nhưng ông cũng biết, một khi chuyện này bị người ta điều tra rõ ràng, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.

“Tôi bảo cậu cút ngay, cậu không nghe hiểu tiếng người sao.”

Tưởng Lam gấp đến nỗi giơ tay lên.

Lúc một cái tát chuẩn bị rơi xuống, đột nhiên cổ tay bà bị Hàn Tam Thiên gắt gao giữ chặt lấy.

“Hàn Tam Thiên, cậu làm gì vậy?”

Giọng của Tưởng Lam lạnh như băng hỏi.

Gương mặt Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn Tưởng Lam, nói: “Đừng tưởng hai người là cha mẹ của Tô Nghênh Hạ thì có thể ở trước mặt tôi muốn làm gì thì làm.”

“Điên rồi, điên rồi, cậu điên rồi. Cũng dám nói như thế với tôi, cậu có biết địa vị của bản thân là gì không? Cậu là kẻ vô dụng, buông ra.”

Tưởng Lam hận đến nghiền răng nghiên lợi, tên vô dụng này thế mà dám coi thường bà.

Hàn Tam Thiên buông tay Tưởng Lam ra, lạnh giọng nói: “Mẹ muốn đi cũng được, nhưng con tuyệt đối sẽ không gánh vác trách nhiệm này thay cha. Chờ cảnh sát đến đây, con sẽ khai báo đúng sự thật.”

“Cậu…”

Tưởng Lam chỉ vào Hàn Tam Thiên, cứ tưởng rằng gọi Hàn Tam Thiên đến, anh sẽ thành thành thật thật cống cái nồi này, không ngờ anh thế mà thể hiện ra thái độ cứng rắn như vậy.

Hàn Tam Thiên đến bên người phụ nữ trung niên bị ngã, nói: “Ngoại trừ chân ra, còn có chỗ nào khác không thoải mái không, cháu sẽ gọi xe thay cha. Chờ cảnh sát đến đây, con sẽ khai báo đúng sự thật.”

“Cậu…”

Tưởng Lam chỉ vào Hàn Tam Thiên, cứ tưởng rằng gọi Hàn Tam Thiên đến, anh sẽ thành thành thật thật cõng cái nồi này, không ngờ anh thế mà thể hiện ra thái độ cứng rắn như vậy.

Hàn Tam Thiên đến bên người phụ nữ trung niên bị ngã, nói: “Ngoại trừ chân ra, còn có chỗ nào khác không thoải mái không, cháu sẽ gọi xe như ông, thà chờ cảnh sát đến cũng không muốn sau này bị cảnh sát tìm đến cửa.

“Ông bị làm sao?”

Tưởng Lam hỏi Tô Quốc Diệu.

“Hay là chờ một lát, nếu như tôi đi, sau này bị điều tra ra, hậu quả càng nghiêm trọng.”

Tô Quốc Diệu nói.

“Tô Quốc Diệu, tôi vì muốn tốt cho ông, bây giò tôi sẽ gọi điện thoại cho Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên dám không giúp ông gánh trách nhiệm sao?”

Lúc Tưởng Lam nói, đã lấy điện thoại ra.

Chỉ tiếc là chưa kịp gọi điện thoại, cảnh sát đã đến hiện trường, thân là lái xe Tô Quốc Diệu bị gặng hỏi, ông thành thật khai báo rõ ràng nguyên nhân hậu quả.

Tưởng Lam nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang quan tâm người ngoài, hận nghiền răng nghiên lợi. Đã vô dụng không có tiền đồ thì cũng thôi đi, xảy ra chuyện như thế này, không quan tâm cha vợ của mình mà đi quan tâm người ngoài. Sống chết của bà ta còn quan trọng hơn sự an toàn của Tô Quốc Diệu hay sao?

“Hàn Tam Thiên, đêm nay cậu đừng về nhà của tôi nữa, đó là nhà của Tưởng Lam tôi, cậu cút ra ngoài đường cái mà ngủ.”

Tưởng Lam nói với Hàn Tam Thiên.

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Tưởng Lam, thản nhiên nói: “Ngày mười lăm tháng sau, con và Tô Nghênh Hạ sẽ ra dọn ra nhà mới, con không bắt ép mẹ ở cùng với chúng con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK