Chương 200 *Đòi tiền đúng không?
Vậy trả hai trăm nghìn trước rồi nói.” Tưởng Lam nổi giận đùng đùng, bà không thể chịu được cái hành vi không biết xáu hổ như này. Hơn nữa vừa nãy Tưởng Thăng vẫn còn bình thường, giờ lại giả bộ què quặt, là trò lừa đảo khiến người ta buồn nôn.
“Tiền? Tiền gì, Tưởng Lam, tôi mượn tiền bà bao giờ. Tôi mặc kệ, hôm nay mấy người không bồi thường, tôi sẽ báo cảnh sát mấy người đánh người.” Lưu Hoa khóc lóc ăn vạ, vật lộn trên đường khiến người qua đường chú ý.
Hàn Tam Thiên cười lạnh, đến trước mặt Tưởng Thăng, nói: “Mới bị như này đã đòi bồi thường sao? Muốn bồi thường cũng được thôi, nghĩ sao về đôi chân tàn phế?”
Tưởng Thăng sợ tới run rẩy tay chân, bò nhanh tránh sau người Tưởng Phong Quang.
“Hàn Tam Thiên, cậu kiêu ngạo như thế, không sợ bị bắt sao?” Tưởng Phong Quang nói.
“Tưởng Phong Quang, ba người nhà ông nghĩ vẫn chưa chơi đủ thì tôi có thể chơi cùng máy người, nhưng máy người phải nghĩ mình có thể gánh chịu được hậu quả trò chơi đó hay không.” Hàn Tam Thiên nói.
Tưởng Phong Quang thấy hơi chột dạ khi nghe thế, Hàn Tam Thiên quen biết Đường Tông, sao có thể chơi với anh được? Nếu Đường Tông ra mặt, cả trăm nhà họ tưởng cũng không chơi được.
“Tôi là bậc cha chú của cậu, cậu dám dùng thái độ mày nói chuyện với tôi?” Tưởng Phong Quang giận dữ nói.
“Bậc cha chú?” Hàn Tam Thiên khinh thường, nói: “Có bề trên như vậy, tôi chả biết để mặt mũi ở đâu, đây là lời cảnh cáo cuối cùng, nếu nhà ông còn làm bậy nữa thì đừng trách tôi vô tình.”
“Hàn Tam Thiên, cậu có gan thì đánh đi, đánh chết tôi đi, để tôi xem cậu lợi hại như thế nào, tôi cũng cảnh cáo cậu lần cuối, nếu không bồi tiền thì đừng trách tôi vô tình ” Lưu Hoa chạy tới chỉ tay vào mặt Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên hít một hơi thật sâu, có gắng kiềm chế mình, nói: “Lưu Hoa, con trai bà đã vô dụng như thế, nếu nửa đời còn lại ngồi xe lăn bà cảm thấy thế nào?”
Tưởng Thăng tránh sau lưng Tưởng Phong Quang nghe thế thì tức giận dậm chân mắng: “Hàn Tam Thiên, mày nói ai vô dụng, tao thấy mày mới là thằng vô dụng, mày có tư cách gì nói tao, mẹ nó, tao hơn thằng bất lực như mày nhiều.”
“Phải không?” Hàn Tam Thiên đẩy Lưu Hoa ra, đi tới chỗ Tưởng Thăng.
Tưởng Thăng vừa mới tỏ vẻ một chút thì ngay lập tức co rúm lại, run lẫy bầy nói: “Cậu… cậu muốn làm gì!”
“Phế anh đi, rồi xem ai mới là kẻ vô dụng.” Hàn Tam Thiên nói.
Tưởng Thăng muốn chạy, nhưng chạy không được vì chân đã mềm nhữn ra.
“Hàn Tam Thiên.” Tô Nghênh Hạ sợ to chuyện, chạy tới bên người Hàn Tam Thiên kéo tay anh nói: “Tam Thiên, đừng chấp bọn họ làm gì.”
Hàn Tam Thiên dừng lại, nhìn qua Tô Nghênh Hạ, vẻ tức giận trên mặt dần thay thế bằng sự dịu dàng, nói: “Nghe em vậy.”
Tô Nghênh Hạ cảm động, dù Hàn Tam Thiên có giận như thế nào, dù chịu nhục bao nhiêu, dường như chỉ cần một câu của cô đã khiến anh thay đổi ý nghĩ.
Chẳng nhẽ đây là địa vị cô trong suy nghĩ của anh?
“Tưởng Thăng, máy người còn chưa đi, thích ở đây kì cò mặc cả tới lúc hối hận sao?” Tô Nghênh Hạ nói với Tưởng Thăng.
Đúng lúc này có một việc xảy ra ngoài dự đoán của mọi người, Lưu Hoa vậy mà chạy tới Tô Nghênh Hạ, tát Tô Nghênh Hạ một cái: “Tô Nghênh Hạ, tôi là bề trên của cô, bề trên đó, cô hiểu không?”
Lửa giận Hàn Tam Thiên mới ép xuống đột nhiên bùng nổ, anh lấy tốc độ như sét đánh bóp cổ Lưu Hoa: “Bà đã muốn chết, vậy tôi sẽ giúp bà.”
Lưu Hoa trong chớp mắt không thể thở nỗi, nhìn ánh mắt muốn giết người của Hàn Tam Thiên khiến người đàn bà đanh đá này cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, lấy tay cào Hàn Tam Thiên không ngừng.
Tưởng Phong Quang và Tưởng Thăng sững người, không dám cử động.
Bọn họ theo thói quen coi Hàn Tam Thiên là kẻ vô dụng, nhưng lúc anh bày ra sức mạnh khiến bọn họ nghẹt thở.
Nhìn thấy tròng mắt Lưu Hoa dần trợn ngược, Tô Nghênh Hạ luống cuống nói: “Tam Thiên, đủ rồi, anh buông mợ ấy ra, mợ sắp chết rồi.”
Từ chết đối với Hàn Tam Thiên mà nói chỉ là một ý niệm, nhưng anh biết Tô Nghênh Hạ không thể tiếp thu chuyện giết người đó, cô chưa bao giờ tiếp xúc với khu vực xám, hơn nữa Hàn Tam Thiên cũng không hy vọng cô biết những việc đó.
Buông Lưu Hoa ra, Hàn Tam Thiên nói: “Cút đi, lân sau tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu.”
Lưu Hoa che cổ, thở dốc, hồn vía như sắp bay mắt, ngay khoảnh khắc vừa nãy bà cảm tưởng như mình đã bước một chân vào cõi chết, néu không nhờ Tô Nghênh Hạ nói, Hàn Tam Thiên chắc chắn không bỏ qua.
Ai ngờ kẻ vô dụng này lại nóng nảy như thế!
“Mẹ, mẹ không sao chứ.”
“Vợ, em thấy thế nào.”
Sau khi Hàn Tam Thiên rời đi, Tưởng Phong Quang và Tưởng Thăng mới chạy tới bên người Lưu Hoa hỏi thăm.
Lưu Hoa suýt nữa gặp tử thần cũng không biết rút kinh nghiệm, cái tính cách điêu ngoa như bà ta sao có thể chịu thua dễ như vậy?
“Tưởng Thăng, không phải con có bạn bè tại khu vực xám sao? Mẹ cho con tiền, sai người đánh Hàn Tam Thiên một trận, thù này mẹ nhất định phải trả.” Lưu Hoa nghiền răng nghiền lợi nói.
“Được. Con sẽ giúp mẹ báo thù.” Tưởng Thăng nói.
Ngay lúc này tại nhà họ Tưởng, bầu không khí ở đây trầm lắng lại.
Sau khi Tưởng Hoành về tới nhà, ông ta càng nghĩ càng giận, không chỉ tức thái độ Hàn Tam Thiên đối với ông ta, còn tức nhà Tưởng Uyên cố ý dấu chuyện.
Nếu không nhờ Tưởng Uyên, làm gì có chuyện hôm nay.
“Ông nội, là do Tô Nghênh Hạ, là cô ta hại cháu không có bạn trai, ông đuổi cô ta khỏi nhà họ Tưởng đi, đừng để cô ta về nữa.” Tưởng Uyên khóc lóc kể lễ. Đối với cô ta, tìm bạn trai có tiền không phải dễ, mọi việc đều do Tô Nghênh Hạ làm hỏng, cô không thể tiếp thu nồi.
Tưởng Hoành hừ một tiếng, nói: “Nếu không phải mấy đứa giấu chuyện Tưởng Lam trở về, thì sao có hoàn cảnh ngày hôm nay, ngay khi Đường Tông xuất hiện tại trung tâm mua sắm, chẳng lẽ máy đứa không nhận ra Hàn Tam Thiên có quan hệ với Đường Tông không?”
“Ba, ai có thể đủ nghĩ đến này phế vật sẽ nhận thức Đường Tông đâu.” Tưởng Bác thở dài nói, ông ta hiện tại cũng không muốn tin tưởng sự thật này, Đường Tông chính là người có tiền có thế nhát huyện Bân, nhưng Hàn Tam Thiên không chỉ có nhận thức, hơn nữa Đường Tông còn rất cung kính với anh.
Tưởng Hoành nghe câu nói này, buồn bực một quyền nện ở trên bàn trà, tức giận nói: “Phế vật? Nó néu là phế vật, thì chẳng phải nhà họ Tưởng chúng ta là bùn lầy?”
Tưởng Bác sợ tới mức cả người run lên, Tưởng Hoành rất khó nỗi giận, hôm nay ăn thuốc nỗ sao.
“Ba, ba không thấy kỳ sao? Chuyện này, chẳng lẽ không phải do Tô Nghênh Hạ sắp xếp để cho Hàn Tam Thiên mặt mũi?” Tưởng Bắc nghỉ ngờ nói.
Tưởng Hoành bị chọc cười, sự thật bày ra trước mặt họ, vậy mà họ không chịu chấp nhận Hàn Tam Thiên lợi hại.
Người như Tô Nghênh Hạ sao có thể mời Đường Tông!
Nhà họ Tô ở Thiên Vân chẳng chỉ là nhà giàu có tiền nhưng không có quyền thôi, Đường Tông cần gì để mắt tới Tô Nghênh Hạ, còn cúi người với Hàn Tam Thiên.
“Tôi nghĩ mấy người ăn nhiều quá bị mỡ che mắt rồi, Hàn Tam Thiên không phải người đơn giản như vẻ ngoài.”
Tưởng Hoành nói.
Tưởng Uyên từng cảm nhận được cảm giác hơn người khi coi Hàn Tam Thiên là hòn đá kê chân, nghe Tưởng Hoành nói thế thì không phục: “Ông nội, ông đừng đẻ họ lừa, mọi chuyện nhát định do Tô Nghênh Hạ sắp xếp, cô ta cố ý làm mắt mặt nhà ta.”
“Ngày tháng còn dài, một ngày nào đó bọn bây chắc chắn cảm thấy suy nghĩ hiện giờ ngu tới dường nào.” Tưởng Hoành sống hơn nửa đời người, hiểu chuyện hơn bọn họ.
Ông rất rõ tình hình tại nhà họ Tô, Tô Nghênh Hạ không được trọng dụng tại công ty, sao có thể tự dưng thành người phụ trách? Ông nghi ngờ địa vị của Tô Nghênh Hạ hiện tại đều do Hàn Tam Thiên đứng sau ngần đỡ.
Ông cụ nhà họ Tô năm đó nhất quyết chọn Hàn Tam Thiên SẺ SỰ nh SN 3 J0 tÊn š ở rễ, có bao nhiêu người không đông ý đêu bị ông cụ chèn ép xuống.
Lấy trình độ khôn khéo như thế, chẳng nhẽ cậu ta thực sự sẽ làm thằng con rễ vô dụng sao?
Tường Hoành không rõ chuyện gì xảy rồi, nhưng ông biết và khẳng định, Hàn Tam Thiên không phải người đơn giản.
“Từ hôm nay trở đi, ai chọc tới Hàn Tam Thiên thì cuốn xéo khỏi nhà này.” Tưởng Hoành lạnh hùng nói, ông không muốn vì ai đó đắc tội tới Hàn Tam Thiên mà cả nhà họ Tường bị liên lụy.
Tưởng Uyễn không xả được cục tức trong người, hiện giờ cô ta đã mát Liễu Trí Kiệt, vậy nén giận làm gì?
Cô ta suy nghĩ trong lòng: Ông nội, con sẽ cho ông biết suy nghĩ của ông sai rồi, thằng vô dụng vẫn mãi như thế mà thôi, không nhờ Tô Nghênh Hạ, thằng đó là cái thá gì.