Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 531:

 

“Người đẹp, tự giới thiệu chút nhé. Tôi ấy à, là một tên du côn, có chuyện gì mà không được, cứ thích làm mấy chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương đó. Cô nhắc tới phạm pháp với tôi không phải là nói đùa sao?” Đường Cầu cười ha ha, những người khác trên xe cũng vậy.

 

Nói chuyện phạm pháp với một đám du côn, đúng là khiến người khác bật cười thật.

 

Xe đi đến thôn Thành Trung, cũng chính là nơi trước kia Trương Linh Hoa sống.

 

Sau khi xe dừng hẳn, Mễ Phi Nhi và Dương Manh xuống xe, nhìn khung cảnh xung quanh, trong lòng càng thêm sợ hãi.

 

Thôn Thành Trung của thành phố Thiên Vân nổi tiếng là rối loạn, nơi này vàng thau lẫn lộn, loại người gì cũng có, hơn nữa còn thường xuyên xảy ra mấy tin tức lớn được đăng báo.

 

Hai người bị dẫn vào một căn phòng ngập mùi tanh tưởi, rác rưởi đầy đất, chỗ nào cũng có thể thấy gián khiến cho hai cô gái tê dại cả da đầu.

 

“Tuy điều kiện không tốt lắm, nhưng mấy ngày tiếp sau đây, hai người chắc chắn sẽ vô cùng hưởng thụ, nói không chừng còn yêu nơi này luôn đó.” Nhìn dáng người cao gầy của Mễ Phỉ Nhi, Đường Cầu kìm lòng không được mà nuốt nước bọt.

 

Khi Mễ Phi Nhi nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Đường Cấu, biết trong đầu gã đang nghĩ gì, vì vậy liền tính toán xem có cách nào có thể rời khỏi đây hay không.

 

“Tôi đi tắm trước cái đã, nhất định sẽ thơm tho mà đến chơi với cô.” Đường Cầu đầy vẻ dâm đãng mà nói.

 

Lúc này, một người vẻ mặt hoảng loạn chạy đến bên cạnh Đường Cầu, hơi thở đứt quãng nói: “Anh Cầu, đại ca Dương bảo anh qua đó một chuyến.”

 

Đường Cầu nhất thời bất mãn nhíu mày.

 

Đại ca Dương chính là Dương Hưng, sau khi con trai ông ta ta bắt nạt Trương Thiên Tâm, bị Hàn Tam Thiên nghiêm khắc giáo huấn một trận.Lúc đó Dương Hưng, bao gồm là đàn em và con trai của ông ta đều quỳ trước mặt Hàn Tam Thiên cả.

 

Khi đó, việc này khiến cho người khác võ tay khen ngợi. Nhưng sau khi chuyện qua đi rồi, cũng không ai dám nhắc lại nữa. Dù sao Dương Hưng là đại ca của thôn Thành Trung, chẳng ai muốn đắc tội ông ta cả.

 

“Đến lúc nào không đến, lại cứ đến vào lúc quan trọng, đậu má!” Đường Cầu bất mãn nghiên răng nghiến lợi. Tuy trong lòng vô cùng không tình nguyện, nhưng không thể không đi gặp.

 

“Mấy người chúng mày, trông chừng người cho ông. Trước khi tao về không đứa nào được ra tay đâu đấy.” Đường Cầu dặn dò máy tên đàn em, vừa quay người đã nói tiếp: “Thu điện thoại lại cho tao.”

 

Sau khi hai người Mễ Phỉ Nhi và Dương Manh giao điện thoại ra liền bị ném vào trong một phòng ngủ nhỏ. Tuy điều kiện có sạch sẽ hơn, nhưng mùi hôi thối ngút trời đó vẫn tràn ngập, khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn.

 

“Chị Phỉ Nhi, làm sao bây giờ?” Dương Manh sợ hãi nói với Mễ Phỉ Nhi.

 

Thật ra Mễ Phỉ Nhi cũng rất sợ, nêu rơi vào tay loại người như Đường Cầu thì chính là vết dơ cả đời này của cô. Nhưng trước mặt Dương Manh, cô phải mạnh mẽ bình tĩnh mới được.

 

“Yên tâm đi, chị có thể nghĩ ra cách.” Mễ Phỉ Nhi an ủi nói.

 

“Chị Phỉ Nhi, chị nói xem anh Hàn có tới cứu chúng ta không?” Dương Manh đột nhiên nói.

 

Mễ Phỉ Nhi khó hiểu nhìn Dương Manh, sao cô lại nhắc tới tên vô dụng này?

 

“Chị PhỉNhi, vừa rồi em nhân lúc bọn họ không chú ý mà gửi cho anh Hàn một cái định vị địa chỉ, nhưng chưa kịp gửi đi thì điện thoại đã bị lầy mắt rồi.” Dương Manh giải thích.

 

Mễ Phỉ Nhi khinh thường cười nói: “Nếu em gửi cho người khác, có lẽ chúng ta sẽ được cứu rồi, nhưng kẻvô dụng gan nhỏ như chuột giống anh ta ấy à, sao có thể đến cứu chúng ta được?”

 

Nghe Mễ Phỉ Nhi nói vậy, Dương Manh có chút tuyệt vọng. Vừa rồi cô tùy tiện ấn vào một người trong wechat, lại án trúng vào Hàn Tam Thiên. Nếu thật sự như Mễ Phi Nhi nói thì không ai có thể cứu bọn họ nữa rồi.

 

“Sao em lại có wechat của anh Hàn, không phải chị đã cảnh cáo em đừng quá gần gũi với anh ta sao?” Trong tình cảnh năng lực tự bảo vệ mình còn không có mà Mễ Phỉ Nhi vẫn không quên chỉ trích Dương Manh, đủ đề thấy cô hận Hàn Tam Thiên đến đâu.

 

“Chị Phỉ Nhi, ngày đầu tiên em đã lén lút add anh ấy rồi.” Dương Manh cúi đầu nói.

 

“Em không nghe lời chị, sớm muộn cũng chịu thiệt thôi.” Mễ Phỉ Nhi tức giận nói.

 

Đối với hành động của Dương Manh, Mễ Phi Nhi trừ tức giận ra thì không biết phải làm sao cả, bởi vì dưới cái nhìn của cô, cơ bản là Dương Manh không biết được Hàn Tam Thiên là người như thế nào, lại ôm hy vọng với Hàn Tam Thiên, càng là sai càng thêm sai.

 

Tên kia là đồ bỏ đi nhát gan, ngay cả thôn Thành Trung cũng không dám đến, làm sao có thể tới cứu các cô được?

 

“Chị Phi Nhi, lão Hàn thật sự sẽ không tới sao?” Dương Manh hỏi, hiện tại trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, mà người duy nhất từng liên lạc chính là Hàn Tam Thiên, cho nên ÍÑ —) 0931 9125 @289 Á Trang 1 cô đã dốc hết hy vọng gửi gắm trên người Hàn Tam Thiên, nếu quả thật như là lời Mễ Phi Nhi nói, cô sẽ tuyệt vọng mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang