Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 289:

 

“Thanh niên bây giờ thật sự mặt quá dày, thua chính là thua, đây là do tài năng chênh lệch, thế mà còn không chịu thừa nhận sao?”

 

“May mắn tôi không phải là người ở thành phó Thiên Vân, không bị anh làm cho mắt mặt, thật may mắn.”

 

“Biến nhanh một chút, đừng để ở đây phải xấu hỗ.”

 

Thượng Quan Hắc Bạch đứng dậy, khẽ nâng tay phải lên, những người khác liền im lặng.

 

“Ngay cả học trò của tôi còn không thể thắng, sao có thể có tư cách đánh cờ với tôi, cậu nói xem có đúng không?” Thượng Quan Hắc Bạch hỏi, hiển nhiên là muốn chính miệng Hàn Tam Thiên thừa nhận việc này.

 

Hàn Tam Thiên hít sâu, đáp lời:”Phải.”

 

“Hahahahaha.” Thượng Quan Hắc Bạch đắc ý cười lớn, nói:”Cậu thanh niên trẻ, khóa học quý giá này, tôi sẽ miễn phí cho cậu, cho cậu biết làm người không nên quá kiêu ngạo, nêu không kết quả sẽ như thế này, trở thành trò cười trong mắt mọi người, nhưng tôi sẽ miễn phí cho cậu khóa học này, không thu học phí.”

 

“Tôi đây thật sự phải cảm ơn ông.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Thượng Quan Hắc Bạch liền bày ra dáng vẻ rộng lượng, lắc đầu nói:”Dạy dỗ thế hệ sau, là chuyện tôi nên làm, dù sao giới cờ vây Hoa Hạ vẫn phải dựa vào những người trẻ tuổi các cậu mới có thể chống đỡ. Chỉ tiếc cậu quá kiêu ngạo, tự cho là mình giỏi, không biết mình là ai lại còn muốn khiêu chiến tôi. Cho nên trong mắt tôi, cậu không xứng trở thành người kế nhiệm giới cờ vây.”

 

Lời này của Thượng Quan Hắc Bạch rõ ràng là đang chèn ép Hàn Tam Thiên. Dù sao ở đây cũng có nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới cờ vậy, những lời này chắc chắn là muốn ngăn chặn Hàn Tam Thiên.

 

Ông ta muốn từ nay về sau Hàn Tam Thiên không còn cơ hội xuất hiện ở bất kì trận đấu nào.

 

“Ông sợ sao? Sợ sau này tôi lại gặp Âu Dương Tu Kiệt ở những trận đấu khác?”

 

Hàn Tam Thiên cười lạnh, hỏi.

 

“Tên tiểu tử này, thua mà còn kiêu ngạo như thế, Âu Dương Tu Kiệt phải sợ tên phề vật như cậu sao?”

 

“Ngài Thượng Quan nói rất đúng, cậu hoàn toàn không biết tự nhìn bản thân, giới cờ vây không cần loại người tự tin mù quáng như cậu.”

 

“Tôi đề nghị, từ nay về sau cấm tiệt anh ta, tước đoạt tư cách thi đấu của anh ta.”

 

Những người xem bắt đầu ồn ào đòi cắm Hàn Tam Thiên, thậm chí có người còn nói Hàn Tam Thiên chính là một cái u ác tính trong giới cờ vây, bởi vì những người chơi cờ đều là quân tử, mà Hàn Tam Thiên, hiển nhiên không xứng với hai từ quân tử này.

 

“Cấm cậu, không phải do tôi nói, ánh mắt của mọi người rất tốt.” Đây chính là kết quả mà Thượng Quan Hắc Bạch mong muốn, đối với ông ta mà nói, đây là một điều rất vui.

 

“Thượng Quan Hắc Bạch, lần sau gặp nhau, tôi muốn thấy ông phải trả giá vì những chuyện này.” Hàn Tam Thiên dứt lời, rời khỏi nơi thi đấu.

 

Vương Mậu và Thích Y Vân thấy thế, nhanh chóng đuồi theo anh.

 

Ngoài những lời khen ngợi dành cho Thượng Quan Hắc Bạch cùng Âu Dương Tu Kiệt, còn có những lời mắng chửi Hàn Tam Thiên, những người tự cho mình là quân tử bắt đầu nói những lời lẽ thôi tục với dáng vẻ kiêu căng.

 

“Tam Thiên, sao lại như thế, đột nhiên sao cậu lại liên tục thực hiện những chiêu mơ màng như thế được?” Sau khi rời khỏi nơi thi đầu, Vương Mậu khó hiểu hỏi Hàn Tam Thiên.

 

Hàn Tam Thiên không trả lời câu hỏi này, mà nói:”Đặt chuyến bay sớm nhất, tôi muốn trở về thành phô Thiên Vân.”

 

Trong phòng khách sạn, Vương Mậu đã đi đặt vé máy bay, Thích Y Vân đối diện với Hàn Tam Thiên không nói lời nào thì thấy vô cùng bát đắc dĩ, cô không rõ tạì sao chỉ đi WC thôi, Hàn Tam Thiên lại cố ý thua trận.

 

Đúng vậy, là cố ý thua.

 

Những người kia do tin tưởng Âu Dương Tu Kiệt một cách mù quáng nên không nhìn thấy Hàn Tam Thiên cố ý, tình nguyện tin tưởng đòn sát thủ của Âu Dương Tu Kiệt bức Hàn Tam Thiên bị loạn, nhưng Thích Y Vân rất rõ năng lực của Hàn Tam Thiên, anh hoàn toàn không có khả năng sẽ thua.

 

“Anh có biết thái độ bên hiệp hội cờ vây tại Thiên Vân sẽ đối với anh như nào khi thua trận thi đầu này không?” Thích Y Vân hỏi Hàn Tam Thiên.

 

“Tôi chưa bao giờ để những kẻ rác rưởi đó vào mắt, họ đối với tôi như nào, quan trọng à?” Hàn Tam Thiên khinh thường nói, anh biết sau khi trở về thành phố Thiên Vân, chắc chắn sẽ bị những hội viên đó chửi rủa, nhưng điều đó quan trọng sao?

 

Ở trong mắt Hàn Tam Thiên, thắng thua không quan trọng, chỉ có sự an toàn của Tô Nghênh Hạ mới là nhát.

 

Nếu mấy lão già đó cứ dây dưa kiếm chuyện với anh, anh không ngại gây một cơ sóng lớn ở thành phố Thiên Vân.

 

“Thanh danh của anh ở Thiên Vân đã không tốt, giờ thua trận đấu sẽ càng bị người ta xem như một tên ăn hại.” Thích Y Vân bất bình dùm Hàn Tam Thiên, bởi đây là cơ hội giúp anh thoát khỏi cái danh vô dụng đó, hơn nữa Hàn Tam Thiên có thể làm được, nhưng anh lại có tình thua.

 

Hàn Tam Thiên xua tay tỏ vẻ không sao, hai chữ vô dụng trong mắt người khác chính là nhục nhã, nhưng với anh nó chẳng là gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK