Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không cần kiểm tra, ngài có thể ngồi ở khu vực số 5.” Lưu Chương nói.

 

“Khu vực số 5 sao? Cấp bậc cao không?”

 

Mã Ngạn hỏi.

 

“Người có tài sản dưới năm mươi triệu tệ đều chỉ có thể ngồi ở vị trí số 5.” Lưu Chương giải thích.

 

“Đây không phải là vị trí thấp nhất sao?”

 

Mã Ngạn không hài lòng nói.

 

“Thật sự xin lỗi ngài, quy định của công ty là như thế.” Lưu Chương đầy có lỗi nói.

 

lấy vị trí thấp nhất, dù sao cũng phải ngồi ở chỗ có thể giơ được thẻ bài, hắn ta tham gia hội bán đấu giá là để xem chuyện cười của Hàn Tam Thiên, sao lại có thể không ngồi ở vị trí thể hiện được cảm giác ưu việt của bản thân chứ.

 

“Ông giúp tôi sắp xép vị trí tốt một chút, tôi cho ông chút phí bồi dưỡng, thế nào?” Mã Ngạn nói.

 

“Nếu cậu muốn ngồi ở khu vực số 4 cũng không phải là không được, nhưng nhất định phải đấu giá một món hàng, cho dù đấu giá là món hàng lớn hay bé.” Lưu Chương nói.

 

Khu vực số 5 kỳ thực là chỗ để cho người ta xem náo nhiệt, đại đa số người ở đó đều sẽ không gõ đấu giá, ý nghĩa sự tồn tại của những người này là để tiết lộ cho t giới bên ngoài hoàn cảnh của hiện trường diễn ra hội đấu giá, bởi vì những người có tiền chân chính và những người đấu giá được thì sẽ không đi khen ngợi những sự việc này. Vì để cho nội tình của buổi bán đầu giá được tiết lộ ra ngoài nhằm đề cao sức ảnh hưởng của công ty thì nhất định phải tồn tại nhóm người góp vui này, cho nên biện pháp duy nhất để Mã Ngạn có thể tăng một cấp vị trí ngồi chính là ra tay gõ đấu giá.

 

Đương nhiên loại quy định này thiết lập là để dành cho kiểu người không đủ tài chính như Mã Ngạn này, còn những người có tiền đó, mặc kệ họ có cạnh tranh gõ đấu giá hay không bọn họ đều có năng lực tiềm ẩn, liền đủ tư cách ngồi ở vị trí cao.

 

Câu nói này khiến Mã Ngạn có chút do dự, bởi vì loại việc gõ cạnh tranh đấu giá này không có giới hạn, cho dù chọn gõ những mặt hàng ít được chú ý, cũng không thể biết chắc được, có thể lấy được với mức giá thấp không, đây có thể coi là mạo hiểm rất lớn.

 

“Anh vẫn còn muốn do dự cái gì, lẽ nào không cho em tranh chút danh dự này sao?” Phan Vân Vân không hài lòng nhìn Mã Ngạn, lúc trước vụ váy cưới đã thua một lần, cô thật không muốn lại thua lần nữa ở buổi bán đấu giá.

 

“Được, Anh đồng ý với em, không chỉ là mua một món đồ thôi sao, lẽ nào anh lại mua không mua nồi sao? Mã Ngạn nhìn Phan Vân Vân không hài lòng, lập tức đồng ý luôn.

 

Lưu Chương phải cạn lời khi gặp phải loại người đến chết cũng sĩ diện. Ở đây có đến 20 triệu gia tộc, nếu muốn mua một vật phẩm ở hội đấu giá thì cũng đủ khiến ông ta tốn một khoản lớn rồi. Loại chuyện sĩ diện không có chút ý nghĩa này thì có lợi ích gì chứ?

 

“Nếu ngài đã xác định rồi, trước tiên phải đặt cọc một trăm ngàn. Nếu ngài không đấu giá thành công sẽ mất tiền đặt cọc.”

 

Lưu Chương nhắc nhở nói.

 

“Nói nhảm làm gì nhiều thế, anh xem thường tôi hả?” Mã Ngạn không vui nói.

 

Lưu Chương lắc đầu, nói: “ Nếu như vậy, mời ngài đi theo tôi đến chỗ này.”

 

Lúc này, ngay cả trợ lý cũng nhịn không được âm thầm lắc đầu. Nếu Hàn Tam Thiên không xuất hiện, thì cô ấy cũng coi như xem chuyện cười mà thôi. Nhưng sau khi so sánh, chênh lệch trong đó khiến người khác cảm thấy buồn cười.

 

Có tới mười tỷ gia tộc cũng đều khiêm tốn và có trình độ, nhưng 20 triệu gia tộc này lại kiêu ngạo không ai bì nỏi.

 

Lúc Hàn Tam Thiên trở lại khách sạn thì Tô Nghênh Hạ đã ngủ, tiếng ngáy như sám. Nhìn dáng vẻ đúng là mệt sắp chết rồi.

 

Đây là một khía cạnh khác của nữ thần không muốn ai biết, ai mà có thể nghĩ một đại mỹ nữ như Tô Nghênh Hạ lúc ngủ sẽ ngáy to đâu chứ?

 

Ở một phòng khác, Dương Thần và bà chủ sau khi vuốt ve an ủi nhau thì nằm trên giường nghỉ ngơi. Đây là quan hệ của hai người bọn họ, cho nhau khi muốn, sau đó mỗi người đều được thỏa mãn rồi thì không còn dính dáng gì tới nhau nữa.

 

“Dương Thần, cậu nói tôi nghe một chút về chuyện của Tô Nghênh Hạ rốt cuộc là như thê nào đi.” Bà chủ tò mò hỏi.

 

“Nhà họ Tô ở thành phố Thiên Vân là một dòng họ trung lưu. Trước kia, dòng họ của Tô Nghênh Hạ không chịu trọng dụng cô ấy, nhưng mà gần đây không biết là nhà họ Tô đã xảy ra chuyện gì, cô ấy được lên làm chủ tịch. Nhưng dạo này công ty của cô ấy cũng không tốt lắm, bị một đám người khác nhắm vào, hiện tại toàn bộ công ty bị moi sạch hết rồi.” Dương Thần nói, những gì anh ta biết chỉ là mặt ngoài của chuyện này. Về phần tình huống bên trong của nhà họ Tô thì anh ta chỉ là người ngoài nên cũng không biết rõ lắm.

 

“Hàn Tam Thiên đâu?” Bà chủ tiếp tục hỏi.

 

“Ba năm trước đây anh ấy ở rẻ nhà họ Tô, toàn bộ thành phố Thiên Vân đều chê cười anh ta. Nói anh ta là một kẻ bất lực, còn về phần rốt cuộc anh ta là ai tôi cũng không biết rõ lắm.” Dương Thần nói.

 

“Loại đàn ông này da mặt cũng quá dày nhỉ. Bản thân vô dụng đến mức bị toàn thành phố nhạo báng, vậy mà anh ta còn dám ở lại nhà họ Tô.” Bà chủ ngồi dậy, dáng người uyễn chuyền lộ ra không sót cái gì. Nhưng ở trước mặt vị lão tướng này, bà ấy một chút cũng không thẹn thùng. Bà ấy dù sao cũng là một người phụ nữ có kinh nghiệm phong phú tuyệt đối sẽ không có xuất hiện bất kỳ sự thẹn thùng của thiếu nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK