Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 83: Ghen tuông lồng lộn

Trong đám bạn học của Tô Nghênh Hạ, trước kia địa vị của cô rất cao, thậm chí rất nhiều nam sinh chung lớp còn ôm suy nghĩ “gần quan được ban lộc”, không ngừng theo đuổi Tô Nghênh Hạ.

Lúc trước Tô Nghênh Hạ được mọi người vây quanh như sao vây trăng, nhưng từ sau khi Hàn Tam Thiên ở rễ thì mối quan hệ giữa những bạn học đó chỉ còn lại sự châm chọc, khiêu khích. Đặc biệt là những bạn nam chung lớp, vì không chiếm được mà bắt đầu có suy nghĩ quấy phá gian ác, nói ra những lời châm biếm ở buổi họp lớp, thế nên hiện tại Tô Nghênh Hạ mới trốn tránh không muốn đi họp lớp.

Thẩm Linh Dao tham gia họp lớp hàng năm, hàng năm nghe bọn họ nói không đúng về Tô Nghênh Hạ, cô đều đứng lên tranh cãi ầm ï với bạn cùng lớp để nói giúp cho Tô Nghênh Hạ.

Chẳng qua cô chỉ có một thân một mình, hoàn không cãi lại bọn họ.

Bây giò, Tô Nghênh Hạ đã dọn vào biệt thự Sơn Yêu. Với lại Hàn Tam Thiên nhìn qua cũng không phải là một tên phế vật, vì vậy Thẩm Linh Dao muốn Hàn Tam Thiên giúp Tô Nghênh Hạ trút hết nỗi uất ức ở trong lòng ra.

“Anh không biết những bạn học đó nói chuyện khó nghe thế nào đâu. Nhất là người phụ nữ Dung ma ma đê tiện kia. Lúc đi học đã có thù oán với Nghênh Hạ rồi. Bị cô ta nắm được nhược điểm anh ở rễ nhà họ Tô, cô ta hận không thể nói với mọi người rằng Tô Nghênh Hạ không đáng một đồng.” Thẳm Linh Dao nói đến chuyện này, ngay lập tức vẻ mặt trở nên cực kỳ tức giận, thậm chí còn nắm chặt tay lại thành một nắm đắm.

“Dung ma ma là ai? Tên gì mà quái dị như vậy.” Hàn Tam Thiên cười, hỏi.

` “Cô ta tên là Dung Liêu, là một người phụ nữ lăng lơ, hơn nữa còn rất đáng giận thế nên tôi mới gọi cô ta là Dung ma ma.”

Thẩm Linh Dao giải thích.

“Được rồi, nếu em ấy đồng ý đi thì tôi sẽ đi cùng em ấy.” Hàn Tam Thiên nói.

“Cái gì mà em ấy đồng ý!? Còn không phải là bởi vì anh saol Hàn Tam Thiên, tôi cảnh cáo anh, Nghênh Hạ vì anh nên mới chịu nhiều uất ức như vậy, anh nên giúp cô ấy trút ra hết nỗi bực tức trong lòng mới đúng.” Thẩm Linh Dao giơ đôi bàn tay trắng như phấn của mình lên, vẻ mặt uy hiếp nói.

“Được được được, tôi nhớ rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đón em ấy tan làm đây.” Hàn Tam Thiên liên tục gật đầu, nói.

“Đi đi, chờ khi nào tôi phát tài thì tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”

Nhìn theo bóng dáng Hàn Tam Thiên rời đi, đôi mắt Thẩm Linh Dao đột nhiên trở nên ảm đạm, cô lâm bầm lầu bầu nói: “Nghênh Hạ, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không biết tớ hâm mộ cậu nhiều đến mức nào đâu.”

Tô Nghênh Hạ tan làm bước ra khỏi công ty. Nhìn thấy Hàn Tam Thiên vậy mà đứng ở cửa, cô bèn chạy chậm đến bên cạnh Hàn Tam Thiên.

“Sao anh lại tới đây, không phải đang nghỉ ngơi ở nhà sao?” Tô Nghênh Hạ hỏi với vẻ ngoài ý muốn.

Hàn Tam Thiên quơ tay, nói: “Em thấy anh còn cần nghỉ ngơi nữa không?”

Tô Nghênh Hạ lúc này mới phát hiện Hàn Tam Thiên thế nhưng đã tháo bột, sắc mặt của cô bèn trở nên âm trầm, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Anh tháo bột lúc nào vậy? Bác sĩ đã nói anh cần dưỡng bệnh bốn mươi ngày còn gì, anh không cần cái tay này nữa à?”

“Anh bình phục rồi mà, hơn nữa bác sĩ cũng đã giúp anh kiểm tra qua. Nếu em không tin, anh có thể chở em đến bệnh viện để hỏi lại.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Tô Nghênh Hạ cầm lấy tay của Hàn Tam Thiên, nghi ngò hỏi: “Thật sao? Anh không gạt em đấy chứ?”

“Sao anh có thể gạt em được, về nhà thôi. Anh thật sự không sao mà.”

Lên xe, thấy hai tay đang lái xe của Hàn Tam Thiên vô cùng tự nhiên, lúc này Tô Nghênh Hạ mới thực sự yên tâm.

“Anh khôi phục nhanh thật đấy, sợ là đến cả bác sĩ cũng không dám tin nhỉ.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Nếu không phải anh phản ứng nhanh, tròng mắt của ông ấy suýt chút nữa là rơi xuống đất rồi, may là anh đã nhét vào lại cho ông ấy.”

Tô Nghênh Hạ bị những lời này chọc cười, nói: “Nhìn anh lợi hại thế nào kìa, mông sắp chồng lên trời đến nơi rồi.”

“Khụ khụ, đàn ông sao có thể làm mấy động tác như vậy chứ.”

Hàn Tam Thiên nói.

Trong chốc lát, Tô Nghênh Hạ còn không hiểu được ý nghĩa của những lời này, lúc cô nghĩ tới, nhiệt độ trong xe đã giảm xuống đôi chút, trong đôi mắt toàn là sát khí.

“Hàn Tam Thiên, lá gan của anh càng lúc càng lớn.” Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói.

Mí mắt của Hàn Tam Thiên nhảy lên, anh vội vàng dời đề tài này đi, nói: “Hôm nay anh đã gặp Thẩm Linh Dao.”

“Dao Dao? Đã vài ngày cô ấy không gọi điện cho em rồi, cũng không biết tại sao nữa.”

Hàn Tam Thiên kể lại chuyện ngày hôm nay cho Tô Nghênh Hạ nghe. Đối với chuyện Hàn Tam Thiên ngộ thương máy tên bảo vệ, cô có chút nén giận nói: “Sao anh có thể tùy tiện đánh người như vậy, lỡ khiến bản thân bị thương thì phải làm sao bây giờ. Sau này nếu không được em cho phép thì anh không được đánh nhau với người ta đâu đấy.”

“Được.” Hàn Tam Thiên không chút chần chừ đồng ý, cũng không quan tâm lời hứa này sẽ tạo ra hậu quả lớn đến mức nào.

“Đúng rồi, cô ấy còn nói đến chuyện họp lớp, muốn rủ em đi cùng.” Hàn Tam Thiên nói.

“Không đi.” Tô Nghênh Hạ từ chối không chút suy nghĩ. Đi họp lớp, Dung Liễu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, tự nhiên không có lý do gì lại tới đó để cho người khác châm chọc, khiêu khích mình?

_ “Nhưng mà anh đã đồng ý với cô ấy sẽ dẫn em đi, em nói phải làm sao bây giờ?” Hàn Tam Thiên nhíu mày nói.

“Thì anh đi cùng cô ấy. Nói không chừng hai người còn có thể tay trong tay với nhau.”

Trong xe tràn ngập mùi giấm chua, bình dấm chua của người nào đó không hiểu tại sao lại đổ hết ra. Chẳng qua Hàn Tam Thiên lại cười tươi đến mức giống như không có tim không có phổi vậy.

Tô Nghênh Hạ thấy Hàn Tam Thiên còn cười được, giận không thể át, cô nói với giọng điệu lạnh lùng: “Anh vui vẻ như vậy sao? Có muốn em chúc phúc cho hai người luôn không? Dù sao Dao Dao cũng rất thích anh.”

“Không được, không được. Anh chính là đàn ông đã có vợ.”

Hàn Tam Thiên kích động nói, ghen tuông cuồn cuộn đã trở thành sóng to gió lớn, cứ tiếp tục như vậy thì một đợt sóng thôi cũng có thể vả chết anh.

Tuy rằng Tô Nghênh Hạ ghen nhưng cũng không phải là ghen thật. Cô chưa từng nghỉ ngờ sự thật lòng của Hàn Tam Thiên.

Trong vòng ba năm, anh không có tiếng tăm gì đưa cô đi làm rồi đón cô về, không có tiếng tăm gì đi theo sau đằng sau cô, bảo vệ cô. Sự chân thành này, trời đất chứng giám. Nếu Tô Nghênh Hạ còn nghỉ ngờ chuyện này thì phải nói là cô không hề có lương tâm!

“Có thể anh không biết, bạn học chung lớp của em hiện tại coi em không khác gì một trò cười.” Tô Nghênh Hạ thở dài một hơi, nói.

“Cho nên mới càng phải đi, hiện tại em chính là người phụ trách hạng mục phía Tây thành phó, lại còn ở biệt thự Sơn Yêu. Còn ai có tư cách cười nhạo em?” Hàn Tam Thiên nói.

“Nhưng mà…” Tô Nghênh Hạ muốn nói rồi lại thôi. Lời mà cô không thể nói ra chính là: tất cả những lời chê cười, châm chọc đều đến từ Hàn Tam Thiên. Nếu Hàn Tam Thiên đi cùng với cô, bạn học nhìn thấy chắc chắn sẽ chuyển dời mục tiêu sang Hàn Tam Thiên. Cô không muốn Hàn Tam Thiên bị người ta cười nhạo.

“Không có nhưng nhị gì cả, chỉ cần em không coi anh là một kẻ hèn nhát thì trên đời này không ai có tư cách coi anh như thế.”

Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

“Em không, không đời nào em làm như vậy.” Tô Nghênh Hạ nóng lòng giải thích, cô vô cùng kích động nói.

“Nếu không có thì mang anh đi cùng đi. Anh từ trước đến giờ chưa từng tham gia họp lớp, giờ đi trải nghiệm một chút cũng tốt.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Im lặng hồi lâu, Tô Nghênh Hạ mới gật đầu, nói: “Được.”

Về đến nhà, Tô Nghênh Hạ nhận được điện thoại của Thẳm Linh Dao. Sau khi biết chắc Tô Nghênh Hạ sẽ tham gia họp lớp, cô vui vẻ cực kỳ. Cô rất muốn nhìn thấy biểu hiện của Hàn Tam Thiên ở buổi họp lớp, có thể vả bay miệng những bạn học đó.

Ngày hôm sau, công ty nhà họ Tô.

Tô Hải Siêu ngồi trên ghế, chân đặt lên bàn làm việc, vẻ mặt thích ý cực kỳ.

Một tuần đã trôi qua, chuyện Tô Nghênh Hạ cho vay còn chưa bàn bạc xong. Tuy anh ta hơi lo lắng cho tình huống của công ty nhưng về phương diện tâm lý, vui vẻ lại chiếm phần nhiều hơn. Hiện tại Tô Hải Siêu cảm thấy cho dù anh ta chết cũng phải kéo Tô Nghênh Hạ chết cùng, tuyệt đối không muốn nhìn thấy Tô Nghênh Hạ hoàn thành được chuyện này.

Lúc này, Tô Diệc Hàm đột nhiên hoảng loạn vọt vào văn phòng.

“Hải Siêu, anh nghe tin gì chưa.”

“Em gặp phải quỷ à, vội vội vàng vàng như vậy là muốn làm gì?” Tô Hải Siêu thản nhiên nói.

“Em nghe bộ tài vụ nói, khoản cho vay đã gửi vào tài khoản của công ty rồi.” Tô Diệc Hàm nói.

Tô Hải Siêu nghe vậy, anh ta không khỏi nhíu mày hỏi: “Liệu có phải là tin giả không đấy? Cho vay bao nhiêu?”

“Hiện tại cả bộ tài vụ đều đang nói về chuyện này, vào số kế toán tròn một tỷ.” Tô Diệt Hàm nói.

“Gì co!” Tô Hải Siêu kích động đến nỗi ngã từ trên ghế xuống, anh ta bối rối đứng lên, sau đó cắn răng nói: “Làm sao có thể, làm gì có chuyện cô ta vay được một tỷ.”

“Em cũng không muốn tin đâu nhưng có lẽ bộ tài vụ sẽ không nói dối.” Trước đó Tô Diệc Hàm cho rằng Tô Nghênh Hạ không có khả năng làm được việc này. Nhưng mà hiện tại, một tỷ đã được ghi vào trong sổ, cô ta không muốn thừa nhận cũng không được.

Vẻ mặt của Tô Hải Siêu trở nên âm trầm. Tô Nghênh Hạ đúng thật là đã làm được, về sau tài vụ của công ty đều sẽ giao vào tay Tô Nghênh Hạ. Chuyện này đối với anh em họ hàng nhà họ Tô mà nói đúng là một cơn ác mộng.

*Đi thôi, đến bộ tài vụ xem thử.” Tô Hải Siêu vừa nói xong, điện thoại riêng trên bàn làm việc bèn vang lên.

Sau khi đợi Tô Hải Siêu cúp điện thoại, Tô Diệc Hàm mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Bà nội bảo chúng ta xuống phòng họp một lát.” Tô Hải Siêu không cam lòng nói. Nếu bà nội đã ra mặt, vậy thì chuyện này chắc chắn không phải là giả.

Trong đám bạn học của Tô Nghênh Hạ, trước kia địa vị của cô rất cao, thậm chí rất nhiều nam sinh chung lớp còn ôm suy nghĩ “gần quan được ban lộc”, không ngừng theo đuổi Tô Nghênh Hạ.

Lúc trước Tô Nghênh Hạ được mọi người vây quanh như sao vây trăng, nhưng từ sau khi Hàn Tam Thiên ở rễ thì mối quan hệ giữa những bạn học đó chỉ còn lại sự châm chọc, khiêu khích. Đặc biệt là những bạn nam chung lớp, vì không chiếm được mà bắt đầu có suy nghĩ quấy phá gian ác, nói ra những lời châm biếm ở buổi họp lớp, thế nên hiện tại Tô Nghênh Hạ mới trốn tránh không muốn đi họp lớp.

Thẩm Linh Dao tham gia họp lớp hàng năm, hàng năm nghe bọn họ nói không đúng về Tô Nghênh Hạ, cô đều đứng lên tranh cãi ầm ï với bạn cùng lớp để nói giúp cho Tô Nghênh Hạ.

Chẳng qua cô chỉ có một thân một mình, hoàn không cãi lại bọn họ.

Bây giò, Tô Nghênh Hạ đã dọn vào biệt thự Sơn Yêu. Với lại Hàn Tam Thiên nhìn qua cũng không phải là một tên phế vật, vì vậy Thẩm Linh Dao muốn Hàn Tam Thiên giúp Tô Nghênh Hạ trút hết nỗi uất ức ở trong lòng ra.

“Anh không biết những bạn học đó nói chuyện khó nghe thế nào đâu. Nhất là người phụ nữ Dung ma ma đê tiện kia. Lúc đi học đã có thù oán với Nghênh Hạ rồi. Bị cô ta nắm được nhược điểm anh ở rễ nhà họ Tô, cô ta hận không thể nói với mọi người rằng Tô Nghênh Hạ không đáng một đồng.” Thảm Linh Dao nói đến chuyện này, ngay lập tức vẻ mặt trở nên cực kỳ tức giận, thậm chí còn năm chặt tay lại thành một nắm đắm.

“Dung ma ma là ai? Tên gì mà quái dị như vậy.” Hàn Tam Thiên cười, hỏi.

“Cô ta tên là Dung Liễu, là một người phụ nữ lẳng lơ, hơn nữa còn rất đáng giận thế nên tôi mới gọi cô ta là Dung ma ma.”

Thẩm Linh Dao giải thích.

“Được rồi, nếu em ấy đồng ý đi thì tôi sẽ đi cùng em ấy.” Hàn Tam Thiên nói.

“Cái gì mà em ấy đồng ý!? Còn không phải là bởi vì anh sao!

Hàn Tam Thiên, tôi cảnh cáo anh, Nghênh Hạ vì anh nên mới chịu nhiều uất ức như vậy, anh nên giúp cô ấy trút ra hết nỗi bực tức trong lòng mới đúng.” Thẩm Linh Dao giơ đôi bàn tay trắng như phấn của mình lên, vẻ mặt uy hiếp nói.

“Được được được, tôi nhớ rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đón em ấy tan làm đây.” Hàn Tam Thiên liên tục gật đầu, nói.

“Đi đi, chờ khi nào tôi phát tài thì tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”

Nhìn theo bóng dáng Hàn Tam Thiên rời đi, đôi mắt Thẩm Linh Dao đột nhiên trở nên ảm đạm, cô lẫm bầm lầu bầu nói: “Nghênh Hạ, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không biết tớ hâm mộ cậu nhiều đến mức nào đâu.”

Tô Nghênh Hạ tan làm bước ra khỏi công ty. Nhìn thấy Hàn Tam Thiên vậy mà đứng ở cửa, cô bèn chạy chậm đến bên cạnh Hàn Tam Thiên.

“Sao anh lại tới đây, không phải đang nghỉ ngơi ở nhà sao?” Tô Nghênh Hạ hỏi với vẻ ngoài ý muốn.

Hàn Tam Thiên quơ tay, nói: “Em thấy anh còn cần nghỉ ngơi nữa không?”

Tô Nghênh Hạ lúc này mới phát hiện Hàn Tam Thiên thế nhưng đã tháo bột, sắc mặt của cô bèn trở nên âm trầm, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Anh tháo bột lúc nào vậy? Bác sĩ đã nói anh cần dưỡng bệnh bốn mươi ngày còn gì, anh không cần cái tay này nữa à?”

“Anh bình phục rồi mà, hơn nữa bác sĩ cũng đã giúp anh kiểm tra qua. Nếu em không tin, anh có thể chở em đến bệnh viện để hỏi lại.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Tô Nghênh Hạ cầm lấy tay của Hàn Tam Thiên, nghỉ ngò hỏi: “Thật sao? Anh không gạt em đấy chứ?”

“Sao anh có thể gạt em được, về nhà thôi. Anh thật sự không sao mà.”

Lên xe, thấy hai tay đang lái xe của Hàn Tam Thiên vô cùng tự nhiên, lúc này Tô Nghênh Hạ mới thực sự yên tâm.

“Anh khôi phục nhanh thật đấy, sợ là đến cả bác sĩ cũng không dám tin nhỉ.” Tô Nghênh Hạ nói.

*Nếu không phải anh phản ứng nhanh, tròng mắt của ông ấy suýt chút nữa là rơi xuống đất rồi, may là anh đã nhét vào lại cho ông ấy.”

Tô Nghênh Hạ bị những lời này chọc cười, nói: “Nhìn anh lợi hại thế nào kìa, mông sắp chồng lên trời đến noi rồi.”

“Khụ khụ, đàn ông sao có thể làm mấy động tác như vậy chứ.”

Hàn Tam Thiên nói.

Trong chốc lát, Tô Nghênh Hạ còn không hiểu được ý nghĩa của những lời này, lúc cô nghĩ tới, nhiệt độ trong xe đã giảm xuống đôi chút, trong đôi mắt toàn là sát khí.

“Hàn Tam Thiên, lá gan của anh càng lúc càng lớn.” Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói.

Mí mắt của Hàn Tam Thiên nhảy lên, anh vội vàng dời đề tài này đi, nói: “Hôm nay anh đã gặp Thẩm Linh Dao.”

“Dao Dao? Đã vài ngày cô ấy không gọi điện cho em rồi, cũng không biết tại sao nữa.”

Hàn Tam Thiên kể lại chuyện ngày hôm nay cho Tô Nghênh Hạ nghe. Đối với chuyện Hàn Tam Thiên ngộ thương máy tên bảo vệ, cô có chút nén giận nói: “Sao anh có thể tùy tiện đánh người như vậy, lỡ khiến bản thân bị thương thì phải làm sao bây giờ. Sau này nếu không được em cho phép thì anh không được đánh nhau với người ta đâu đấy.”

“Được.” Hàn Tam Thiên không chút chần chừ đồng ý, cũng không quan tâm lời hứa này sẽ tạo ra hậu quả lớn đến mức nào.

“Đúng rồi, cô ấy còn nói đến chuyện họp lớp, muốn rủ em đi cùng.” Hàn Tam Thiên nói.

“Không đi.” Tô Nghênh Hạ từ chối không chút suy nghĩ. Đi họp lớp, Dung Liễu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, tự nhiên không có lý do gì lại tới đó để cho người khác châm chọc, khiêu khích mình?

“Nhưng mà anh đã đồng ý với cô ấy sẽ dẫn em đi, em nói phải làm sao bây giờ?” Hàn Tam Thiên nhíu mày nói.

“Thì anh đi cùng cô ấy. Nói không chừng hai người còn có thể tay trong tay với nhau.”

Trong xe tràn ngập mùi giấm chua, bình dắm chua của người nào đó không hiểu tại sao lại đỗổ hết ra. Chẳng qua Hàn Tam Thiên lại cười tươi đến mức giống như không có tim không có phỗi vậy.

Tô Nghênh Hạ thấy Hàn Tam Thiên còn cười được, giận không thể át, cô nói với giọng điệu lạnh lùng: “Anh vui vẻ như vậy sao? Có muốn em chúc phúc cho hai người luôn không? Dù sao Dao Dao cũng rất thích anh.”

“Không được, không được. Anh chính là đàn ông đã có vợ.”

Hàn Tam Thiên kích động nói, ghen tuông cuồn cuộn đã trở thành sóng to gió lớn, cứ tiếp tục như vậy thì một đợt sóng thôi cũng có thể vả chết anh.

Tuy rằng Tô Nghênh Hạ ghen nhưng cũng không phải là ghen thật. Cô chưa từng nghỉ ngờ sự thật lòng của Hàn Tam Thiên.

Trong vòng ba năm, anh không có tiếng tăm gì đưa cô đi làm rồi đón cô về, không có tiếng tăm gì đi theo sau đằng sau cô, bảo vệ cô. Sự chân thành này, trời đất chứng giám. Nếu Tô Nghênh Hạ còn nghỉ ngờ chuyện này thì phải nói là cô không hề có lương tâm!

“Có thể anh không biết, bạn học chung lớp của em hiện tại coi em không khác gì một trò cười.” Tô Nghênh Hạ thở dài một hơi, nói.

“Cho nên mới càng phải đi, hiện tại em chính là người phụ trách hạng mục phía Tây thành phó, lại còn ở biệt thự Sơn Yêu. Còn ai có tư cách cười nhạo em?” Hàn Tam Thiên nói.

“Nhưng mà…” Tô Nghênh Hạ muốn nói rồi lại thôi. Lời mà cô không thể nói ra chính là: tắt cả những lời chê cười, châm chọc đều đến từ Hàn Tam Thiên. Nếu Hàn Tam Thiên đi cùng với cô, bạn học nhìn thấy chắc chắn sẽ chuyển dời mục tiêu sang Hàn Tam Thiên. Cô không muốn Hàn Tam Thiên bị người ta cười nhạo.

“Không có nhưng nhị gì cả, chỉ cần em không coi anh là một kẻ hèn nhát thì trên đời này không ai có tư cách coi anh như thế.”

Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

“Em không, không đời nào em làm như vậy.” Tô Nghênh Hạ nóng lòng giải thích, cô vô cùng kích động nói.

“Nếu không có thì mang anh đi cùng đi. Anh từ trước đến giờ chưa từng tham gia họp lớp, giò đi trải nghiệm một chút cũng tốt.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Im lặng hồi lâu, Tô Nghênh Hạ mới gật đầu, nói: “Được.”

Về đến nhà, Tô Nghênh Hạ nhận được điện thoại của Thẩm Linh Dao. Sau khi biết chắc Tô Nghênh Hạ sẽ tham gia họp lớp, cô vui vẻ cực kỳ. Cô rất muốn nhìn thấy biểu hiện của Hàn Tam Thiên ở buổi họp lớp, có thể vả bay miệng những bạn học đó.

Ngày hôm sau, công ty nhà họ Tô.

Tô Hải Siêu ngồi trên ghế, chân đặt lên bàn làm việc, vẻ mặt thích ý cực kỳ.

Một tuần đã trôi qua, chuyện Tô Nghênh Hạ cho vay còn chưa bàn bạc xong. Tuy anh ta hơi lo lắng cho tình huống của công ty nhưng về phương diện tâm lý, vui vẻ lại chiếm phần nhiều hơn. Hiện tại Tô Hải Siêu cảm thấy cho dù anh ta chết cũng phải kéo Tô Nghênh Hạ chết cùng, tuyệt đối không muốn nhìn thấy Tô Nghênh Hạ hoàn thành được chuyện này.

Lúc này, Tô Diệc Hàm đột nhiên hoảng loạn vọt vào văn phòng.

“Hải Siêu, anh nghe tin gì chưa.”

“Em gặp phải quỷ à, vội vội vàng vàng như vậy là muốn làm gì?” Tô Hải Siêu thản nhiên nói.

“Em nghe bộ tài vụ nói, khoản cho vay đã gửi vào tài khoản của công ty rồi.” Tô Diệc Hàm nói.

Tô Hải Siêu nghe vậy, anh ta không khỏi nhíu mày hỏi: “Liệu có phải là tin giả không đấy? Cho vay bao nhiêu?”

“Hiện tại cả bộ tài vụ đều đang nói về chuyện này, vào số kế toán tròn một tỷ.” Tô Diệt Hàm nói.

*Gì cơ!” Tô Hải Siêu kích động đến nỗi ngã từ trên ghế xuống, anh ta bối rối đứng lên, sau đó cắn răng nói: “Làm sao có thể, làm gì có chuyện cô ta vay được một tỷ.”

“Em cũng không muốn tin đâu nhưng có lẽ bộ tài vụ sẽ không nói dối.” Trước đó Tô Diệc Hàm cho rằng Tô Nghênh Hạ không có khả năng làm được việc này. Nhưng mà hiện tại, một tỷ đã được ghi vào trong sổ, cô ta không muốn thừa nhận cũng không được.

Vẻ mặt của Tô Hải Siêu trở nên âm trầm. Tô Nghênh Hạ đúng thật là đã làm được, về sau tài vụ của công ty đều sẽ giao vào tay Tô Nghênh Hạ. Chuyện này đối với anh em họ hàng nhà họ Tô mà nói đúng là một con ác mộng.

*Đi thôi, đến bộ tài vụ xem thử.” Tô Hải Siêu vừa nói xong, điện thoại riêng trên bàn làm việc bèn vang lên.

Sau khi đợi Tô Hải Siêu cúp điện thoại, Tô Diệc Hàm mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Bà nội bảo chúng ta xuống phòng họp một lát.” Tô Hải Siêu không cam lòng nói. Nếu bà nội đã ra mặt, vậy thì chuyện này chắc chắn không phải là giả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK