Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 368:

 

“Dựa vào năng lực của Lục Huân, muốn nhốt anh lại sân bay, quả thực không phải việc khó.” Dương Thần nói.

 

“Giúp tôi chăm sóc nnhh, nếu anh đã chọn ở lại, tôi đã đoán được anh đang suy nghĩ điều gì, sau khi quay về thành phó Thiên Vân, tôi sẽ cho anh một không gian phát triển tốt hơn.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Dương Thần đang đợi thời cơ, nhưng anh vạn lần không ngờ Hàn Tam Thiên vậy mà lại chủ động nhắc tới chuyện này, kích động nói: “Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

 

“Nếu anh biết nấu cơm thì tốt nhất nên tự mình vào bếp, tuyệt đối đừng để Nghênh Hạ xuống bếp, nếu không sẽ là thảm họa.” Hàn Tam Thiên tốt bụng nhắc nhở, chuyện này không tính là nói xấu Tô Nghênh Hạ, chỉ là trần thuật sự thật, dù sao anh đã tận mắt thấy cảnh tượng Tô Nghênh Hạ dấy lên thê chiến trong phòng bếp.

 

Rời khỏi homestay, Hàn Tam Thiên bắt xe trở lại khách sạn, sau đó gọi điện cho Văn Lương, xác định thời gian đi gặp Lục Huân.

 

Lúc chạng vạng tối, xe của Văn Lương dùng lại trước cửa khách sạn, sau khi Hàn Tam Thiên lên xe, rõ ràng nhận ra cơ thể Văn Lương căng thẳng, điều này khiến ánh mắt của anh dần dần đầy sát ý.

 

“Văn Lương, chuyện này, là ông sắp xếp nhỉ.” Hàn Tam Thiên hỏi.

 

Trong lòng Văn Lương hơi hồi hộp một chút, đáp: “Là tôi.”

 

“Vậy thì tốt rồi, tôi tin ông, nếu là ông sắp xếp, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

 

Hàn Tam Thiên nói.

 

Văn Lương vừa thỏ ra một hơi, chợt nghe thây Hàn Tam Thiên nói tiếp: “Tha thứ cho người khác không phải là một chuyện đơn giản, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa học được, ông có bí quyết gì không?”

 

Lòng lập tức trở nên căng thẳng, sắc mặt Văn Lương trở nên cực kỳ khó coi, bất đắc dĩ ông ta mới làm chuyện này, vì vậy đối diện Hàn Tam Thiên sẽ cực kỳ chột dạ.

 

“Chuyện này, tôi cũng không rõ lắm.” Văn Lương nói.

 

Hàn Tam Thiên cười, không nói thêm gì nữa.

 

Lúc chiếc xe dùng lại trước một biệt thự sang trọng, Hàn Tam Thiên xuống xe trước.

 

Nhìn Hàn Tam Thiên, Văn Lương cảm thấy hình như anh đã biết gì đó, nhưng tại EM) 01:59 9274 @57 Á Trang9 sao anh biết, hơn nữa đã biết đến đâu rồi, chẳng lẽ không sợ hãi chút nào ư?

 

Biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn mạo hiểm mà đi, đây là một loại khí phách, nhưng cũng là biêu hiện của sự ngu ngôc.

 

“Nếu tôi ăn xong bữa Hồng Môn Yến này, ông có biết sẽ có hậu quả thế nào không?” Hàn Tam Thiên nói.

 

Không đợi Văn Lương nói chuyện, Hàn Tam Thiên đã bước vào biệt thự, không phải không trốn, là căn bản không trồn được.

 

Văn Lương lau mồ hôi lạnh trên trán, ông ta chưa từng tiếp xúc với người thanh niên khiến người ta e ngại như vậy, khí tràng của anh vô cùng mạnh, chỉ một câu nói đã có thể khiến người ta cực kỳ áp lực.

 

Cho dù anh rơi vào trong tay Lục Huân, Văn Lương cảm thầy nêu anh không chết, vậy thì nhà họ Lục, kể cả ông ta, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ xong đời.

 

“Hy vọng đây chỉ là ảo giác.” Văn Lương tự an ủi mình, sau đó bước lên cùng Hàn Tam Thiên.

 

Nơi này là biệt thự nhà họ Hàn, giờ phút này trong biệt thự, hai người Lục Phong và Lục Huân đã ngồi trong phòng khách, trừ việc đó ra, còn có hơn hai mươi tên đàn ông dáng người cường tráng cao to, vừa nhìn đã biết là thuộc hạ.

 

Lúc chuông cửa vang lên, Lục Huân nhướng mày trầm giọng nói: “Đến rồi.”

 

Sau khi người làm mở cửa, Hàn Tam Thiên và Văn Lương tiền vào biệt thự.

 

Lục Huân đứng dậy, vẻ mặt tàn nhẫn nhìn Hàn Tam Thiên.

 

“Một mình tôi, cần phô trương vậy sao?”

 

Hàn Tam Thiên thản nhiên nói, xem thái độ của anh, hiển nhiên đã sớm dự liệu được.

 

“Thứ ngu xuẩn, còn giả vờ giả vịt với tao, nếu mày sợ, mày có thể biểu hiện ra, tao sẽ không cười mày đâu.” Lục Huân cười lạnh nói.

 

“Sợ? Nếu tôi sợ thì sao lại đến đây.” Hàn Tam Thiên thoải mái ngồi xuống sofa.

 

Lục Phong cau mày, người thanh niên này biết rõ đây là một cạm bẫy, vậy mà anh còn dám đến, phần quyết đoán này không đơn giản.

 

“Cậu đoán được chúng tôi muốn đối phó cậu?” Lục Phong hỏi.

 

Hàn Tam Thiên liếc nhìn Văn Lương, nói: “Phải, chỉ là tôi rất muốn biết, các người ra điều kiện gì, đáng để ông ta phản bội tôi.

 

“Hừ, điều kiện? Cậu cũng quá coi thường nhà họ Lục tôi rồi, công ty của Văn Lương muốn phát triển trên đảo Bedrock, nếu không được sự đồng ý của nhà họ Lục tôi, ông ta nửa bước cũng khó đi, dưới tình huống này, sao ông ta dám giúp cậu.” Lục Phong cười nhạo nói, mặc dù Văn Lương ở ngay bên cạnh, lời nói của ông ta cũng không cho Văn Lương chút mặt mũi nào, bởi vì trong mắt ông ta, Văn Lương vì sức uy hiếp của nhà họ Lục nên mới không thể không thỏa hiệp, sao ông ta biết Văn Lương nhận được cú điện thoại kia chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK