Chương 273:
“Tên FA cút đi, Hàn Tam Thiên tôi là thứ người như vậy à?” Hàn Tam Thiên hùng hùng hồ hỗ cúp điện thoại.
Tới gân trận tranh giải, hai người Hàn Tam Thiên và Thích Y Vân ngồi lên máy bay tới thành phố Phú Dương, Tô Nghênh Hạ sợ chị em tốt này bị thiệt nên cố ý mua hai vé máy bay khoang hạng nhất, cô tốt với Thích Y Vân không cần có ý cảm nhận cũng có thể nhận ra được.
Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, mặc dù thân thế Thích Y Vân đã điều tra rõ, trong lòng anh vẫn tự nhắc nhở mình rằng chỉ là nghĩ nhiều, nhưng vẫn luôn còn một màn sương mù xua mãi không tan. Đây là trực giác, trực giác nói cho anh biết cho dù nhìn bề ngoài Thích Y Vân rất đơn giản nhưng trên thực tế còn ẩn giấu một ít bí mật, chỉ là trước mắt không có chứng cớ để chứng minh suy đoán của anh mà thôi.
Vốn khoang hạng nhất chỉ có bốn người, ngoài Hàn Tam Thiên và Thích Y Vân ra còn có một đôi trai gái nhìn khá trẻ tuổi, có lẽ cũng chỉ chừng hai mươi, sau khi hai người lên máy bay ríu rít trò chuyện không ngừng, hơn nữa thanh âm còn không nhỏ, thỉnh thoảng cười to ồn tới mức khiến người ta thấy phiền.
Có lẽ là không chịu nổi suốt quãng đường đi cứ bị người quấy rày, Thích Y Vân lễ phép đứng lên đi tới trước mặt hai người, nói: “Xin lỗi vì đã cắt ngang hai người nói chuyện, tôi muốn nghỉ ngơi một lát, hai người có thể nhỏ giọng hơn một chút được không?”
Bất kể là thái độ hay là cách dùng từ của Thích Y Vân đều tỏ ra vô cùng khách khí, nhưng hai người kia vẫn vô cùng bất mãn với sự xuất hiện của cô ta.
“Chúng tôi đang nói chuyện, liên quan gì đến cô, trên máy bay quy định không được nói chuyện à? Nếu cô ngại ồn thì sao không ngồi máy bay riêng đi?” Cô gái lạnh lẽo nhìn Thích Y Vân, gương mặt vô cùng xinh đẹp nhưng giờ phút này lại hơi khó ưa.
“Tôi chỉ mong lúc hai người nói chuyện có thể nhỏ tiếng đi một chút thôi.” Thích Y Vân nhìn thẳng cô gái tiếp tục nói.
“Phải không? Cô muốn âm lượng như thế nào, như thế này được không?” Chàng trai có ý tăng âm lượng, ra vẻ khiêu khích nhìn Thích Y Vân.
Thích Y Vân vẫn mang dáng vẻ dịu dàng nho nhã như cũ, nhìn qua chính là cô gái yếu đuồi hay bị bắt nạt, cô gái kia trực tiếp đứng lên, tức giận chỉ vào Thích Y Vân nói: “Nếu cô không có bản lĩnh mua máy bay riêng thì đừng có xen vào việc của người khác.”
“Đậu Duy, tức giận với thứ người như vậy làm gì? Nhìn cô ta mặc quần áo không có nhãn hiệu gì, cô ta còn có thể mua máy bay riêng?” Thường Lang phì cười nói, anh ta và Đậu Duy thuộc loại gia đình khá giả, phụ huynh hai bên đang cực lực làm mối cho bọn họ, Thường Lang cũng rất hài lòng về tướng mạo vóc người của Đậu Duy, đang lập mưu làm sao mau chóng cưa được cô ta.
“Cũng đúng, em so đo với thứ người như vậy làm gì chứ.” Đậu Duy quan sát Thích Y Vân từ trên xuống dưới một lượt, cười trào phúng nói.
Đến khi Đậu Duy ngồi lại xuống rồi, hai người bọn họ vốn tưởng lúc này Thích Y Vân sẽ bỏ qua, không ngờ cô ta lại không làm vậy mà lại tiếp tục nói: “Tôi chỉ muốn hai người nhỏ giọng đi một chút thôi, điều này khó lắm sao?”
Thường Lang hơi tức giận, dưới góc nhìn của anh ta, rõ ràng là Thích Y Vân cố ý gây khó dễ, hơn nữa Đậu Duy là cô gái anh ta ngưỡng mộ trong lòng, sao có thể để loại con gái đeo kính này chỉ chỉ chỏ chỏ chứ?
“Cô cứ nói nhảm như thế là đang thiếu đánh đấy à.” Thường Lang đứng lên, đầy Thích Y Vân, hùng hùng hỗ hổ nói: “Cô còn nói nhảm nữa thì xuống máy bay, tôi tìm người xử lý cô.”
Dáng người gầy yếu của Thích Y Vân lùi lại mây bước liền, ngay cả kính mắt cũng không cần thận rơi xuống đắt.
Không có kính mắt che giấu dung nhan, xinh đẹp đến mức khiến Thường Lang phải trợn mắt há hốc miệng.
Mặc dù Đậu Duy rất đẹp, nhưng so sánh với Thích Y Vân vào thời khắc này đúng là khác biệt một tròi một vực, Thường Lang không ngờ sau khi cô ta tháo kính mắt xuống lại giống như hoàn toàn biến thành một người khác, khiến tim anh ta đập thình thịch.
Thích Y Vân ngồi xuống, đang định nhặt mắt kính rơi vỡ lên, một bàn tay đã duỗi ra trước.
“Không sao chứ?” Hàn Tam Thiên hỏi.
Thích Y Vân lắc đầu, nói: “Không sao.”
Hàn Tam Thiên vốn không định quản chuyện này, bởi vì anh cho rằng Thích Y Vân có năng lực giải quyết, nhưng nghĩ tới lời dặn dò của Tô Nghênh Hạ trước khi đi, nếu anh thật sự không nhúng tay vào chuyện này rồi bị Tô Nghênh Hạ biết, anh nhất định sẽ bị trách cứ.
Đi tới trước mặt Thường Lang, Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói: “Động tay động chân với một cô gái, cậu là cái dạng đàn ông gì vậy?”
Ánh mắt Thường Lang dừng lại trên gương mặt của Thích Y Vân, căn bản không nỡ rời đi, sau khi nghe thấy lời Hàn Tam Thiên nói mới hoàn hồn lại, nghiêm túc nói: “Anh thì tính là đàn ông? Để cho người phụ nữ của mình ra mặt nói chuyện, không phải anh cũng là một tên vô dụng hay sao, có tư cách gì mà chỉ trích tôi?”
“Cô ta á? Chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi, nhưng cho dù là như vậy cậu cũng không có tư cách động đến cô ấy.” Hàn Tam Thiên túm cổ áo Thường Lang.
Sắc mặt Thường Lang thay đổi, nói: “Anh làm gì đấy, mau buông tôi ra, nếu không tôi gọi bảo vệ đấy.”
“Chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi, chỉ có thể bắt nạt đàn bà con gái? Tôi ra mặt cậu cũng chỉ có thể gọi bảo vệ?” Hàn Tam Thiên khinh thường cười nói.
Thường Lang cũng không phải vừa đụng mặt đã sợ, là bởi vì anh ta giãy giụa không ra, cảm giác sức lực của Hàn Tam Thiên lớn hơn mình. Dưới tình huống ở ngoài sáng có vẻ không đánh lại được, vì để tránh khiến mình mắt thể diện, đây là biện pháp giải quyết tốt nhát.
Mặc dù Thích Y Vân rất xinh đẹp, nhưng Đậu Duy bên cạnh mới là bạn gái tương lai của anh ta, làm thế nào cũng không thể để mắt mặt trước mặt cô ta được.
“Tôi là người lịch sự, sao có thể động tay với loại cục súc như anh.” Thường Lang nói.