Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 149: Răn dạy Tô Nghênh Hạ

Lúc Tưởng Lam mắt kiên nhẫn đi tới cửa, nhìn thấy Thi Tinh và Nam Cung Thiên Thu đứng bên ngoài, đồng tử lập tức phóng đại vô số lần.

Bà già này thì bà không biết, nhưng Thi Tinh thì cả đời cũng không quên.

Cái tát nặng nề kia với Tưởng Lam mà nói đến nay vẫn như mới xảy ra hôm qua, hơn nữa bà cũng biết được Thi Tinh là người có thân phận vô cùng lợi hại từ miệng Hàn Tam Thiên.

Sao… sao đột nhiên bà ta lại tìm tới cửal Tưởng Lam còn nhớ, Thi Tinh muốn bà làm người khiêm tốn, nếu còn làm khó “nó” chút nào sẽ khiến bà hối hận vì đã làm người.

Nhưng mà… nhưng mà Tưởng Lam hoàn toàn không biết “nó”

trong miệng Thi Tỉnh là ai, chẳng lẽ, bà đã đắc tội người kia sao?

Trong nháy mắt Tưởng Lam nhớ lại mọi chuyện gần đây nhất, nhưng bà không nghĩ rằng mình đã đắc tội với ai.

“Sao… sao cô lại tới đây?” Tưởng Lam hốt hoảng nói với Thi Tỉnh.

Nam Cung Thiên Thu lạnh lùng nhìn Tưởng Lam, hỏi: “Cô nói ai là chó mèo?”

Tưởng Lam sợ tới mức hơi run rầy, vội vàng bảo: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không nói mấy người.”

Tuy rằng Tưởng Lam không biết Nam Cung Thiên Thu là ai, nhưng khí thế của bà cụ này rất mạnh, hơn nữa thái độ của Thi Tinh đối với bà rõ ràng không phải cung kính bình thường, Tưởng Lam nào chọc được.

Hà Đình cảm tháy rất lạ, Tưởng Lam là loại người gì, bà rất rõ ràng, lúc khóc lóc om sòm long trời lở đất, ai cũng không thèm đặt vào mắt, sao lại khách sáo với hai người xa lạ trước mắt như vậy chứ?

“Kêu Hàn Tam Thiên chạy về đây.” Dứt lời, Nam Cung Thiên Thu tự bước vào biệt thự.

Tưởng Lam không dám ngăn cản, cho bà mười lá gan bà cũng không dám làm bậy.

Nơm nớp lo sợ chào hỏi hai người, sau đó gọi điện cho Tô Nghênh Hạ, bà không muốn tìm thằng vô dụng Hàn Tam Thiên kia, hơn nữa sau khi trải qua chuyện tối hôm đó, Tưởng Lam vàng căm thù Hàn Tam Thiên tới tận xương tủy.

Tô Nghênh Hạ không biết tình huống trong nhà thế nào, nhưng ban nãy Hàn Tam Thiên vừa đi, hiển nhiên có chuyện quan trọng, cô không muốn làm phiền Hàn Tam Thiên, vì vậy tự trở về nhà.

Lúc nhìn thấy Nam Cung Thiên Thu và Thi Tinh trong phòng khách, Tô Nghênh Hạ căng thẳng đến không nói được gì, lúc trước đối mặt với bà nội, cô cảm thấy khí thế của bà rất đáng sợ, khiến người ta cực kỳ áp lực, cảm giác không giận mà uy đó, không ai có thể sánh bằng.

Nhưng đến khi đối diện Nam Cung Thiên Thu, Tô Nghênh Hạ mới biết cái gì là áp lực thực sự, bà chỉ ngồi đó, không nói một lời đã khiến cả biệt thự đều trở nên ngột ngạt.

“Các người là ai? Tìm Hàn Tam Thiên làm gì?” Tô Nghênh Hạ yếu ớt hỏi.

Nam Cung Thiên Thu quan sát Tô Nghênh Hạ, trong mắt toàn là ý xem thường, nói: “Cô, có tư cách gì biết tôi là ai, tôi muốn gặp Hàn Tam Thiên.”

Tô Nghênh Hạ nghe nói thế, trong lòng không phục lắm, người này thật là bá đạo, đã vào nhà cô, vậy mà còn không khách sáo như vậy.

“Tam Thiện có việc, hiện tại không về được, tôi là vợ anh ấy, bà có gì có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời giúp bà.” Tô Nghênh Hạ nói.

Nam Cung Thiên Thu cười lạnh đứng dậy, chống quải trượng đi đến trước mặt Tô Nghênh Hạ, cảnh tượng tiếp theo khiến người ta kinh ngạc. Bà vậy mà lại giơ tay cho Tô Nghênh Hạ một cái tát vang dội ngay lập tức.

“Cô là cái thá gì, có tư cách nói chuyện với tôi hả, kêu nó cút về ngay, nếu không thì cô quỳ cho tôi, chừng nào nó về thì cô quỳ đến chừng đó.” Nam Cung Thiên Thu lạnh lùng nói.

Thấy Tô Nghênh Hạ bị đánh, người đàn bà chanh chua Tưởng Lam cả thở cũng không dám thở mạnh, bà chỉ có thể khóc lóc om sòm trước mặt người có thể chọc, đối với loại người rõ ràng biết mình không thể chọc vào này, cho dù ăn đòn cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng.

“Nghênh Hạ, con gọi thằng phế vật kia về đi.” Tưởng Lam khẽ nói với Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ che mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà là ai, đây là nhà của tôi, bà dựa vào đâu mà diễu võ giương oai ở đây.

Nam Cung Thiên Thu phì cười, nói: “Một nhà họ Tô nho nhỏ ở thành phố Thiên Vân mà cũng to gan như vậy, dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, cô muốn chết hả?”

“Chẳng lẽ bà còn dám giết người sao?” Tô Nghênh Hạ không chút sợ hãi nói.

Nam Cung Thiên Thu giơ quải trượng lên muốn đánh Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ đưa tay nắm chặt, nói: “Tôi kính bà là trưởng bối, kính bà lớn tuổi nên không so đo với bà, nhưng đó không phải lý do để bà được đằng chân lân đằng đầu.”

Nam Cung Thiên Thu nỗi giận, được đằng chân lân đằng đầu?

Bà đánh người, chẳng lẽ còn cần lý do hả?

“Xem ra không dạy bảo cô một chút thì cô không biết bà già tôi là người thế nào.” Nam Cung Thiên Thu đặt quải trượng xuống, nặng nề đập xuống đắt, phát ra một tiếng keng.

Mấy vệ sĩ đi theo bước đến, một người trong số đó đi tới trước mặt Tô Nghênh Hạ, từ trên cao nhìn xuống nói: “Quỳ xuống.”

“Tôi không quỳ, bà có thể làm gì tôi?” Tô Nghênh Hạ ngước đầu, vẻ mặt không chịu thua nói.

Vệ sĩ mặt không biểu cảm, tóm tóc Tô Nghênh Hạ đè đầu cô xuống, nâng đầu góc lên, thúc vào bụng Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ đau đớn kêu ra tiếng, cảm nhận vệ sĩ không ngừng đè xuống, không thể làm gì quỳ xuống đắt.

Cô có tính tình bướng bỉnh, nhưng trước mặt sức mạnh, sao có thể sánh bằng vệ sĩ chứ?

Nam Cung Thiên Thu cười đắc ý, nói với Tô Nghênh Hạ: “Không phải cô mạnh mẽ lắm à? Sao lại quỳ xuống.”

Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ không cam lòng, ngắng đầu căm tức nhìn Nam Cung Thiên Thu, nói: “Tôi có thể quỳ xuống trước bà, còn có thể thắp ba nén hương cho bà nữa, bà muốn không?”

Nam Cung Thiên Thu lập tức giận dữ, vẻ mặt dữ tợn quơ ngang quải trượng đập lên vai Tô Nghênh Hạ.

“Tiện nhân không biết sống chết, cô cũng dám nguyền rủa tôi.”

Nam Cung Thiên Thu phẫn nộ quát.

Tô Nghênh Hạ bị đau mặt mày đau đón, lúc này rốt cuộc Tưởng Lam không chịu được nữa, bà biết, Tô Nghênh Hạ tiếp tục mạnh miệng như vậy nhất định còn chịu đau khổ nữa.

Nhưng bà không dám phản kháng Nam Cung Thiên Thu, chỉ bước đến cạnh Tô Nghênh Hạ nói: “Nghênh Hạ, con đừng nói nữa, mau kêu thằng vô dụng kia về đi, nó đắc tội người ta, hậu quả nó phải tự gánh lấy.”

“Thằng vô dụng? Tôi rất thích cách gọi này, nhưng cô là mẹ tiện nhân này, cô cũng quỳ xuống đi.” Nam Cung Thiên Thu cười nói.

Tưởng Lam xương mềm, nghe thấy câu này liền quỳ xuống không chút do dự, bà cũng không muốn bị đánh.

Hình như Nam Cung Thiên Thu còn cảm giác sức uy hiếp của mình chưa đủ, quay đầu nhìn về phía Hà Đình, cả người làm trong nhà cũng không định buông tha.

“Còn bà nữa, lại đây quỳ xuống, phàm là người có liên quan đến Hàn Tam Thiên đều phải bị nó liên lụy.” Nam Cung Thiên Thu nói.

Tưởng Lam nghe thế, trong lòng hận Hàn Tam Thiên sắp chết, rốt cuộc anh đã gây ra chuyện nhân thần cộng phẫn gì mà dẫn tới đối thủ lợi hại như vậy.

Ba người quỳ ngay ngắn trước mặt Nam Cung Thiên Thu, như vậy mới khiến bà tìm được cảm giác bề trên, hài lòng ngồi lại sofa.

Cả quá trình Thi Tinh đều tỏ ra lạnh nhạt, không nhúng tay vào.

Đầu tiên bà biết mình nhúng tay cũng không thể thay đổi kết quả, hai là bà không cần nhúng tay, những chuyện này, tất nhiên sẽ có Hàn Tam Thiên đến xử lý.

Như Tưởng Lam đã nói, hậu quả phải tự gánh chịu, về phần là Nam Cung Thiên Thu tự ăn quả ác, hay là Hàn Tam Thiên tiếp tục chịu bất công, chỉ có thể chờ xem.

“Thi Tinh, người không biết điều như vậy, cô không dạy bảo một chút hả?” Nam Cung Thiên Thu nói với Thi Tinh.

Thi Tinh biết, bà cụ làm vậy là muốn bà đi ép Tô Nghênh Hạ, nhưng bà sẽ không làm thé.

“Mẹ, không liên quan gì tới con.” Thi Tỉnh thản nhiên nói.

Nam Cung Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, nói: “Cô cho rằng làm vậy có thể khiến lương tâm thanh thản sao? Đối với loại rác rưởi kia, cần nễ tình à? Cô không đánh, tôi cũng kêu người ta đánh.”

Dứt lời, Nam Cung Thiên Thu ra lệnh vệ sĩ: “Đánh người phụ nữ này cho tôi, tôi muốn xem xem xương cốt của nó cứng đến bao nhiêu.”

Vệ sĩ lập tức tát mấy phát liên tiếp vào mặt Tô Nghênh Hạ.

Nhưng xương cốt Tô Nghênh Hạ rất cứng, rắn răng cố nén, gồng mình không phát ra chút âm thanh.

Nam Cung Thiên Thu cười lạnh nhin Tô Nghênh Hạ, bà không tin người phụ nữ này có thể chịu đựng mãi, phụ nữ của thằng vô dụng, chẳng phải cũng là kẻ vô dụng ư?

Chẳng mấy chốc gương mặt của Tô Nghênh Hạ đã sưng phòng lên, hơn nữa vô số sợi tóc phủ xuống mặt, Thi Tinh có chút không nhìn nổi, nói với Nam Cung Thiên Thu: “Mẹ, không phải mẹ đến tìm Hàn Tam Thiên sao? Mẹ không sợ nó đã tìm thấy Hàn Quân rồi hả?”

\ Nghe nói thế, trong lòng Nam Cung Thiên Thu hốt hoảng, tuy rằng bà còn muốn tiếp tục tra tấn Tô Nghênh Hạ nhưng nhớ đến cháu trai cưng của mình, cũng không thể chậm trễ thời gian.

Sau khi kêu vệ sĩ dừng tay, bà nói với Tô Nghênh Hạ: “Mau kêu nó cút về.”

Mồm miệng Tô Nghênh Hạ đã ậm ờ, cuối cùng vẫn là Tưởng Lam lấy điện thoại ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK