Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 153: Sính lễ là của cô!

Hàn Tam Thiên cúi đầu nhưng không khom lưng, lúc sau mãi đến khi Nam Cung Thiên Thu vốn đang giãy giụa không còn bắt cứ tiếng động gì nữa, anh mới ngắng đầu.

Đã chết.

Đã chết là tốt rồi.

Đã chết thì sẽ không còn phiền não nữa, cũng sẽ không còn nhìn thấy bộ dáng của kẻ bát lực Hàn Quân nữa.

“Hàn Tam Thiên, bà đã chết rồi, bây giờ cậu có thể buông tha cho tôi rồi chứ.” Hàn Quân nhìn Hàn Tam Thiên nói, trong lòng không có một chút đau thương nào, gã chỉ quan tâm bản thân có thể an toàn rời khỏi nơi này hay không thôi.

“Thả anh đi, anh còn phải quay về Tần Thành ngồi tù. Cái người tên là Quan Dũng ấy, chắc chắn sẽ hầu hạ anh thật tốt, dù sao tôi đánh tên đó cũng không ít.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Vẻ mặt Hàn Quân khó coi giống như là ăn phải phân, vất vả lắm mới được ra ngoài, bây giờ vẫn phải trở về ngồi tù?

Hơn nữa nếu những lời anh nói là sự thật, anh thực sự đã đánh Quan Dũng thì sau này gã ở trong phòng lớn, còn không phải là sống không bằng chết?

“Hàn Tam Thiên, cầu xin cậu, giúp tôi nghĩ cách đi. Đừng để tôi về nhà tù Tần Thành, cậu muốn tôi làm gì cũng được.” Chân của Hàn Quân đã phế đi, muốn quỳ xuống cũng không làm được, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất không ngừng đập đầu xuống đắt.

“Anh không quay về, vậy nhà họ Hàn thật sự sẽ tiêu đời” đó.”

Hàn Tam Thiên cười nói, sau đó nhìn về phía Thi Tinh.

Thi Tinh đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, hỏi: “ Con muốn làm gì?”

“Nhà họ Hàn đối với con mà nói, chẳng có ý nghĩa gì cả.

Nhưng mà nhà họ Hàn ít nhất có thể bảo đảm cuộc sống sau này của mẹ, không lo cơm áo.” Hàn Tam Thiên nói.

Thi Tinh hít sâu một hơi, bây giờ anh hoàn toàn có tư cách nắm nhà họ Hàn trong tay, nhưng dường như anh cũng không để vào mắt. Cho dù là dễ như trở bàn tay thì anh cũng không muốn.

“Chẳng qua có một chuyện, con cần mẹ hỗ trợ.” Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.

Thi Tinh gật đầu, nói: “Đây là việc mẹ phải làm, tuy rằng mẹ biết không bù đắp lại được gì nhưng nếu có thể giúp con làm chút chuyện, lòng của mẹ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”

“Vài ngày nữa là buổi họp mặt gia đình nhà họ Tô, mẹ lấy lại sính lễ kia đi.” Hàn Tam Thiên nói.

Nghe được câu này, Tưởng Lam và Tô Nghênh Hạ bất ngờ cùng lúc ngắng đầu, không dám tin nhìn Hàn Tam Thiên.

Phần sính lễ quý trọng kia vậy mà do Thi Tinh đưa tới?

Như vậy… như vậy chủ nhân của phần sính lễ này không phải là Tô Nghênh Hạ sao!

Tô Nghênh Hạ không khỏi hoảng sợ, nhà họ Hàn, hóa ra là Hàn Tam Thiên.

Người phụ nữ tên là Thi Tinh này, rốt cuộc là ai?

Còn có Nam Cung Thiên Thu đã thắt cổ và Hàn Quân, bọn họ rốt cuộc là người nào!?

Tưởng Lam nhịn không được muốn đứng lên bảo Hàn Tam Thiên để sính lễ lại, dù sao đó cũng là cho Tô Nghênh Hạ.

Nhiều vàng ngọc tiền tài như vậy có thể chảy vào trong túi tiền, Tưởng Lam sao có thể bằng lòng để bà lấy về được?

Chẳng qua thi thể của Nam Cung Thiên Thu vẫn còn treo ở đó, bà thật sự không có lá gan mở miệng.

Lúc này, cửa biệt thự mở ra, Tô Quốc Diệu vừa đi gặp gỡ bạn bè sau đó mang một thân đầy mùi rượu trở về nhà.

Tô Quốc Diệu nhìn Hàn Tam Thiên một lúc, có rượu tăng thêm can đảm, ông nỗi giận đùng đùng đi đến chỗ Hàn Tam Thiên.

“Hàn Tam Thiên, mày là đồ khốn, ngay cả cha mày cũng dám đánh. Hôm nay ông đây phải dốc sức dạy dỗ mày một chút.” Tô Quốc Diệu nghiền răng nghiến lợi nói.

Tưởng Lam nghe xong câu đó, bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh đầy người. Mới uống chút rượu đã coi trời bằng vung? Dám không để Hàn Tam Thiên vào trong mắt sao?

Hàn Tam Thiên này chính là một nhân vật lớn. Hơn nữa đến cả bà nội của mình cũng không tha, Tô Quốc Diệu được tính là cái thá gì chứ.

Tưởng Lam lăn lông lốc đứng dậy, chạy đến trước mặt Tô Quốc Diệu, tát một bạt tai thật mạnh, nói: “Tô Quốc Diệu, nếu ông đã uống rượu thì lập tức trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Tô Quốc Diệu bị cái tát này đánh cho tỉnh táo hai phần. Thực ra không cần đánh, chỉ cần nghe được giọng nói tức giận của Tưởng Lam cũng đủ giúp ông tỉnh táo rồi, dẫu sao ông đã sợ Tưởng Lam tới tận xương.

“Vợ à, bà làm gì vậy, kẻ bất lực này suýt chút nữa đã cưỡng hiếp con gái chúng ta rồi đó.” Tô Quốc Diệu khó hiểu nói Tưởng Lam nghiến răng, việc này chính là một sự hiểu lầm.

Hơn nữa, cho dù Hàn Tam Thiên có làm thật thì thế nào? Ông có thể chọc nổi sao?

Lúc này, thậm chí Tưởng Lam còn cảm thấy đây là một lẽ đương nhiên. Dù sao Tô Nghênh Hạ chính là vợ của Hàn Tam Thiên mà.

“Ông câm miệng, nơi này không có chuyện cho ông nói, mau trở về phòng đi.” Tưởng Lam mắng.

Tô Quốc Diệu bối rối gãi đầu, loại tình huống gì đây?

Hơn nữa lúc này ông mới nhận ra có rất nhiều người lạ ở trong nhà và sự tức giận vô cùng lạ lùng.

Đột nhiên, ánh mắt Tô Quốc Diệu nhìn thấy có bóng người treo lơ lửng giữa không trung, khi nhìn thấy khuôn mặt dữ tọn vì : : ngạt thở của Nam Cung Thiên Thu. Ông sợ tới mức ngôi bệt xuống đất, tay chân như nhữn ra, đầu óc mờ mịt không hiểu.

“Chuyện này… Ai vậy, sao lại thắt cổ ở trong nhà chúng ta.” Tô Quốc Diệu hoảng sợ nói.

Tưởng Lam không dám nhìn Nam Cung Thiên Thu vì sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng, lại càng không dám tùy tiện giải thích cho Tô Quốc Diệu về chuyện này, vì thế bà nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Ba con uống rượu, mẹ dẫn ông ấy về phòng trước.”

Hàn Tam Thiên không gật đầu, Tưởng Lam cũng không dám nhúc nhích. Giờ này phút này, Tưởng Lam đã kinh sợ đến tận xương tủy.

“Đi đi.” Hàn Tam Thiên nói.

Tất cả áp lực tại giờ phút này giống như một trận nước lũ trút hết xuống, Tưởng Lam không nói hai lời dắt tay Tô Quốc Diệu đi lên lầu.

Sau khi lên lầu, Tô Quốc Diệu mới hỏi Tưởng Lam: “Vợ à, đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại có người thắt cỗ ở trong nhà chúng ta? Còn những người kia là ai.”

Tưởng Lam hít sâu một hơi, tim gan vẫn còn đang run rầy, nhìn Tô Quốc Diệu nói: “Ông đừng hỏi nhiều như vậy, tôi cảnh cáo ông. Sau này nhất định không được đi trêu chọc Hàn Tam Thiên.”

“Không trêu chọc Hàn Tam Thiên? Vợ à, có phải đầu óc của bà hồ đồ rồi không? Bà cũng không dám trêu chọc kẻ bất lực này?” Tô Quốc Diệu nói với vẻ khó hiểu. Trước kia, Tưởng Lam vênh váo hung hăng trước mặt Hàn Tam Thiên, sao bây giờ lại không dám đi trêu chọc?

Tưởng Lam nghiến răng, Hàn Tam Thiên đến cả bà nội của mình còn dám bức tử thì bà là cái thá gì chứ? Nếu sau này còn trêu chọc anh nữa, có lẽ kết cục của bản thân là gì cũng không biết Ấy chứ.

“Nói nhảm ít thôi, tôi nói sao thì ông làm vậy, còn có ý kiến gì không?” Tưởng Lam nói với giọng lạnh lùng.

Cả người Tô Quốc Diệu run lên, vội vàng nói: “Không có ý kiến, không có ý kiến gì hét.”

Dưới lầu.

Thi Tỉnh đã mang Hàn Quân rời khỏi, bà về Thủ Đô trước, sau đó mang Hàn Quân giao cho nhà tù Tần Thành, dự tính sẽ trở lại thành phố Vân vào buổi họp mặt gia đình.

Viêm Quân đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, sau đó vỗ vỗ bả vai, nói: “Có thời gian rảnh thì về thăm ông.”

“Thầy, con sẽ về.” Hàn Tam Thiên nói.

Viêm Quân gật đầu, mang thi thể Nam Cung Thiên Thu rời đi.

Mặc Dương cảm thấy mình ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì nữa. Hôm nay biết một chút về bộ mặt thật của mãnh hỏ, điều này khiến ông cảm thấy kinh sợ không thôi. Ông phải trở về nghỉ ngơi thật tốt, tiêu hóa chuyện này một chút.

Lúc trước Mặc Dương đã nói qua, Hàn Tam Thiên không phải người bình thường. Nhưng mà Mặc Dương lại chưa từng nghĩ tới, Hàn Tam Thiên lại không bình thường đến trình độ này.

Chẳng qua những việc anh làm, thật sự cũng không thể tính là lòng dạ độc ác. Dù sao thì cũng là do Nam Cung Thiên Thu muốn giết anh, anh phản kháng lại cũng là một lẽ đương nhiên.

“Có việc gì thì gọi điện thoại.” Mặc Dương nói với Hàn Tam Thiên.

Sau khi tiễn những người không liên quan đi, Hà Đình cũng đi vào phòng bếp nấu cơm, trong phòng khách chỉ còn hai người Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên.

“Anh chở em đến bệnh viện trước.” Hàn Tam Thiên đi tới bên cạnh Tô Nghênh Hạ, nhẹ giọng nói.

Tô Nghênh Hạ gật đầu, vết thương hiện tại của cô còn nghiêm trọng hơn cả lần trước. Nếu không được điều trị sớm thì không biết có để lại vết sẹo trên mặt hay không.

Trên đường đến bệnh viện, Tô Nghênh Hạ mấy lần muốn nói rồi lại thôi. Chấn động trong lòng cô hiện giờ không khác gì động đất cấp mười vậy.

Về thân phận của Hàn Tam Thiên, về thân phận của Thi Tinh và còn có phần sính lễ quý trọng đến mức khiến người khác cảm thấy khó thở kia.

Tô Nghênh Hạ chưa bao giờ nghĩ tới phần sinh lễ kia sẽ liên quan đến mình. Bởi vì cô là thế hệ sau duy nhất của nhà họ Tô đã kết hôn. Hơn nữa hình tượng của Hàn Tam Thiên là kẻ bất lực nên cũng không có ai nghĩ rằng gia đình ở sau lưng anh vậy mà có thể lấy ra sính lễ bồi thường đáng kinh ngạc đến vậy.

Rốt cuộc anh có địa vị gì? Đây là nghi vấn lớn nhất trong lòng Tô Nghênh Hạ.

Đến bệnh viện, Hàn Tam Thiên tìm cho Tô Nghênh Hạ bác sĩ chữa vết thương ngoài da tốt nhất. Nhưng vừa mới tiến vào văn phòng của bác sĩ thì một người phụ nữ đã chen vào, đẩy Tô Nghênh Hạ còn chưa kịp ngồi xuống ra.

“Bác sĩ, ông khám cho tôi trước. Xem tay tôi có bị nhiễm trùng không, vừa rồi tôi không cần thận bị dao rỉ cắt trúng.”

Sắc mặt Hàn Tam Thiên trở nên lạnh lùng, người phụ nữ này không biết thứ tự quy củ đến trước đến sau à?

“Khám bệnh thì đi lấy số, cút ra chỗ khác đi.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

Người phụ nữ nghe được lời này, không vui quay đầu, đang chuẩn bị mắng máy câu thì vẻ mặt đột nhiên lại trở nên vô cùng kinh ngạc.

“Hàn Tam Thiên?”

“Tô Diệc Hàm.” Hàn Tam Thiên cũng có chút kinh ngạc, không ngờ lại gặp phải người phụ nữ này ở trong bệnh viện.

Phẩm chất quần áo từ trên xuống dưới của Tô Diệc Hàm rõ ràng cao hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa vòng tay vàng trên cổ tay cũng là sính lễ mà Thi Tinh đưa tới lúc trước. Xem ra cô ta vô cùng yên tâm thoải mái khi dùng số tiền này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK