Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 296:

 

“Tô Hải Siêu, công ty sẽ không phá sản, anh cũng không lây được một tỷ đâu.” Tô Nghênh Hạ nhàn nhạt nói.

 

Nghe thấy Tô Nghênh Hạ gọi đúng tên mình, Tô Hải Siêu nhảy dựng lên.

 

“Anh đừng kích động, tôi nhận ra anh là Tô Hải Siêu từ lâu rồi, dù anh không thừa nhận cũng không sao. Hơn nữa, gần giọng nói như thế khá khó chịu đó.” Tô Nghênh Hạ nói.

 

Tô Hải Siêu hít sâu vài hơi, anh ta thấy dù sao mình lấy được tiền cũng đi ra nước ngoài rồi, Tô Nghênh Hạ nhận ra anh ta thì sao, ai có thể tìm được anh ta ở nước ngoài?

 

Kéo khăn trùm đầu xuống, Tô Hải Siêu dữ tọn nhìn Tô Nghênh Hạ, nói: “Biết thì đã sao, cô sớm muộn cũng thành chó nhà có tang thôi, Hàn Tam Thiên cũng chẳng còn cơ hội ăn bám. Mà tôi sẽ có một tỷ thoải mái tiêu pha, Tô Nghênh Hạ, cô không ngờ sẽ có ngày hôm nay nhỉ.”

 

“Một tỷ đối với anh ấy chẳng qua là con số tầm thường mà thôi, nhưng anh lấy được tiền rồi có mạng đề dùng hả?” Tô Nghênh Hạ nói.

 

Tô Hải Siêu bật cười, tầm thường? Anh ta không nghe nhằm đúng không, dù cô muốn giữ mặt mũi cho Hàn Tam Thiên cũng không cần khoa trương như vậy.

 

Anh ta ngoáy lỗ tai nói với Tô Nghênh Hạ: “Cô khoác lắc như thế làm gì, không nghĩ xem tôi có tin không à?”

 

Tô Nghênh Hạ thản nhiên cười nói: “Loại người như anh sao có thể biết tới sự lợi hại của anh ấy được.”

 

“Lợi hại? Ăn bám cũng có thể nói lợi hại.”

 

Tô Hải Siêu gật đầu nói tiếp: “Vậy thì lợi hại thật, một người đàn ông như thế lại sống bằng sự bao nuôi của phụ nữ, với trình độ không biết xấu hỗ như này thì lợi hại thật.”

 

Tô Nghênh Hạ lắc đầu, cô không rõ chuyện này lắm, cũng không thể giải tích cho Tô Hải Siêu hiểu, nhưng cô biết, Hàn Tam Thiên không dễ buông tha cho Tô Hải Siêu, anh ta một mực tìm chết như thế sẽ gặp kết cục chẳng tốt lành gì.

 

“Hy vọng anh không hồi hận.” Tô Nghênh Hạ nói.

 

“Hồi hận? Đợi thằng vô dụng kia quỳ gói trước mặt tôi rồi, cô sẽ biết tôi có hối hận hay không.” Tô Hải Siêu nói.

 

Lúc này, Hàn Tam Thiên đã có mục tiêu, nhờ Mặc Dương dẫn người đi tìm Tô Hải Siêu, chỉ cần gã lộ mặt ra ở đâu là có thể tra ra, còn Hàn Tam Thiên đi tới nhà Tô Hải Siêu.

 

Hai vợ chồng Tô Quốc Lâm giờ đã thành bình dân, Tô Hải Siêu bị đuổi khỏi công ty, Tô Quốc Lâm cũng vậy, giờ không có công việc và nguồn kinh tế, cuộc sống ngày càng trở nên khó khăn, muốn ăn ngon cũng khó.

 

Tô Quốc Lâm không trách thẳng mặt Tô Hải Siêu, nhưng trong lòng oán giận rất nhiều. Nếu không phải do Tô Hải Siêu làm chuyện này, nhà bọn họ sẽ không rơi vào cảnh nghèo đói, hơn nữa, giờ anh em họ hàng nhà họ Tô tị hiềm với ông, nên không có ai tình nguyện giao lưu với nhà ông.

 

Rằầm một tiếng, cửa nhà bị đá văng khiến hai vợ chồng già ngồi trên sô pha giật bắn người.

 

Lúc Tô Quốc Lâm nhìn thấy Hàn Tam Thiên thì phẫn nộ, đứng dậy gầm lên: “Hàn Tam Thiên, cậu làm cái gì thế!”

 

Hàn Tam Thiên lạnh mặt đi đến trước mặt Tô Quốc Lâm, hỏi: “Tô Hải Siêu ở đâu?”

 

Từ trước tới giờ, Tô Quốc Lâm vẫn khinh thường Hàn Tam Thiên, nhưng mấy năm nay anh vẫn sống kín tiếng, cũng chịu nhẫn nhục đủ thứ nên Tô Quốc Lâm không có ý kiến gì lớn với Hàn Tam Thiên.

 

Chẳng qua, sau khi Tô Nghênh Hạ nắm chức chủ tịch, kẻ vô dụng này lại kiêu ngạo, dám phá cửa nhà ông.

 

“Hàn Tam Thiên, giờ cậu kiêu ngạo quá nhỉ, Tô Nghênh Hạ ở vị trí chủ tịch khiến cậu coi trời bằng vung đúng không? Dù chúng tôi không làm việc ở công ty nữa nhưng cậu có tư cách gì kiêu ngạo với chúng tôi?” Tô Quốc Lâm nói.

 

“Tôi hỏi lại một lần, Tô Hải siêu ở đâu?”

 

Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

 

Tô Quốc Lâm giận sôi máu, kẻ ăn bám phụ nữ như cậu ta lại dám khuya tay múa trước mặt ông, chẳng phải chức chủ tịch quèn thôi sao? Thế mà thằng công tử bột này cũng được nước lần tới.

 

Tô Hải Siêu có bản lĩnh như thế, lại sống không bằng kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên! Ông trời không công bằng.

 

“Tôi không biết, dù biết cũng không nói cho cậu, cậu có tư cách gì hỏi chuyện nhà tôi.” Tô Quốc Lâm nói.

 

Hàn Tam Thiên đột nhiên túm lây cổ áo Tô Quốc Lâm, dùng sức kéo ông ta lại mình, bởi vì chiều cao của hai người chênh lệch, nên Hàn Tam Thiên phải cúi đầu nhìn Tô Quốc Lâm.

 

“Cậu làm gì, buông tôi ra.” Tô Quốc Lâm biến sắc.

 

Vợ ông ta cũng chạy tới, kéo áo Hàn Tam Thiên, nổi giận nói: “Thằng vô dụng nhà cậu đang làm gì thế, thả chồng tôi ra.”

 

“Mau nói cho tôi biết Tô Hải Siêu đang ở đâu.”

 

“Hàn Tam Thiên, cậu dựa vào cái gì mà vênh mặt hất hàm sai khiến tôi, mẹ nó, cậu chỉ là kẻ vô dụng, bám váy đàn bà thôi. Việc gì tôi phải nói cho cậu biết con tôi đang làm gì, chẳng lẽ cậu cho rằng nó giống thằng được bao nuôi như cậu sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK