Chương 187
“Các người luôn coi Tô Nghênh Hạ như gái bán hoa, cho rằng tôi với cô ấy có quan hệ không rõ ràng nên tôi mới hợp tác với cô ấy, nhưng trên thực tế, tôi với cô ấy chẳng có quan hệ gì cả. Còn cô, lại thẳng thừng biểu hiện ra mình là gái bán hoa rồi.” Chung Lương khinh thường nói “Anh có ý gì?” Tô Diệc Hàm nghiến răng nói. Vì làm chuyện này, cô ta đã vứt bỏ cả tôn nghiêm của mình, không ngờ Chung Lương còn nói như vậy.
“Ý gì à?” Chung Lương giễu cọt nói: “Chẳng có ý gì cả, loại gái bán hoa như cô, tôi sợ bẩn.”
Nói xong, Chung Lương thẳng thừng đóng cửa lại.
Tô Diệc Hàm tức giận đến nồi trận lôi đình. Cô ta có tình ăn mặc gợi cảm như vậy, vải xuyên thấu như ẩn như hiện, đàn ông đúng ra phải không thể nào kháng cự được, nhưng… nhưng Chung Lương lại chê cô ta bẩn!
“Chung Lương, anh ra đây cho tôi, nói rõ ràng ra đi.” Tô Diệc Hàm tức giận đạp cửa, kêu gào mĩ.
Chung Lương lạnh mặt mở cửa, quát mắng: “Tô Diệc Hàm, cô còn làm loạn nữa là tôi gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài đó. Cô muốn chuyện này ầm ï đến mức cả thành phố đều biết sao?”
Cả thành phố đều biết!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, tất cả mọi người trong thành phố Thiên Vân đều sẽ coi cô ta như gái bán hoa, đừng nói tới việc gả cho nhà giàu, e là sẽ chẳng còn đàn ông nào muốn tới gần cô ta nữa.
“Anh Chung, em xin lỗi, em đi ngay đây.” Tô Diệc Hàm sợ: hãi nói.
Chung Lương bát đắc dĩ lắc đầu, người nhà họ Tô gen di truyền kiểu gì vậy chứ, Tô Hải Siêu đã như thế, Tô Diệc Hàm cũng như thế, đã nóng nảy, gan lại nhỏ, có thể làm nên chuyện lớn gì đây? Sau khi rời khỏi tiểu khu của Chung Lương, Tô Diệc Hàm gọi điện cho Tô Hải Siêu, mắng chửi Tô Hải Siêu một trận.
Bởi vì nếu Tô Hải Siêu không ra chủ ý này thì làm sao cô ta có thể mắt mặt như vậy? Tô Hải Siêu biết được Tô Diệc Hàm bị Chung Lương cự: tuyệt, cảm thấy vô cùng bắt ngờ, theo lý mà nói Tô Diệc Hàm cũng không kém Tô Nghênh Hạ bao nhiêu, nếu anh thật sự là một tên háo sắc, sao có thể cự tuyệt sắc đẹp đã dâng lên tận cửa chứ? Lễ nào anh với Tô Nghênh Hạ thật sự không có quan hệ gì? Làm sao có thể như thế được? Nếu không phải Tô Nghênh Hạ bán thân, vì sao Chung Lương lại cứ nhất quyết không phải cô thì không được? Tô Hải Siêu nghĩ không ra, hơn nữa anh ta cũng không thể nào nghĩ ra được.
Biệt thự trên sườn núi, sau khi Hàn Tam Thiên ăn cơm chiều xong thì quay về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, ngày mai đi tới huyện Bân.
Nhăm mắt lại, đột nhiên nghĩ tới một người, đã hai năm không gặp, cũng không biết giờ anh ta ra sao rồi.
Án gọi một dãy số đã hai năm chưa từng dùng đến, hơn nữa đối phương còn nghe máy rất nhanh.
“Mai tôi đến huyện Bân.” Hàn Tam Thiên nói.
“Vâng, vâng vâng vâng, cần em đi đón anh không?” Giọng nói đầu bên kia điện thoại rõ ràng là vô cùng kích động.
Hàn Tam Thiên do dự một lúc, nói: “Được.”
“Em đi chuẩn bị ngay đây.”
Cúp điện thoại, Hàn Tam Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Năm đầu tiên sau khi kết hôn, anh từng tới huyện Bân một lần, hình tượng đồ bỏ đi lúc đó khiến cho người nhà mẹ đẻ Tưởng Lam giễu cợt anh là không đáng một xu, thậm chí còn không cho Hàn Tam Thiên ngồi vào bàn ăn.
Hàn Tam Thiên vẫn còn nhớ rõ thái độ lạnh lùng của người nhà họ Tưởng dành cho anh, ngay cả đứa trẻ nhỏ đi qua bên cạnh anh cũng có ý giẫãm lên giày anh một cái.
Hàn Tam Thiên khi đó bằng lòng nhịn cơn tức này xuống vì Tô Nghênh Hạ.
Trong tình cảnh không được mọi người chấp nhận, lúc Hàn Tam Thiên tới huyện Bân đã gặp được một người trẻ tuổi nghèo túng. Khi ấy anh ta bị bạn gái đá, bị cấp trên chèn ép, cuộc sống gần như rơi vào tuyệt vọng. Hàn Tam Thiên đưa tay ra cho anh ta một ngày mai tiền đồ rộng mở.
Huyện Bân có một người nỗi tiếng không ai không biết, tên là Đường Tông, hiện giờ là ông chủ lớn nhất ở huyện Bân, hơn nữa là người trẻ tuổi nhất được ca tụng là kiệt xuất nhất trong vòng máy mươi năm trở lại đây của huyện Bân.
Nhưng sau lưng sự kiệt xuất ấy, Đường Tông vẫn luôn không dám quên tiền đồ của anh ta là từ đâu mà có.
Hai năm nay, Đường Tông vẫn cứ chờ cuộc điện thoại từ Hàn Tam Thiên, nhưng một chút tin tức đều không có.
Thậm chí Đường Tông còn cảm thấy vị nhân vật lớn này đã quên mình rồi.
Nhưng giờ xem ra anh chưa quên, vẫn còn có cơ hội trả ơn.
Hôm sau, tại trạm vận chuyển hành khách huyện Bân, chiếc Rolls-Royce duy nhất của huyện Bân dừng ở trước cửa.
Tất cả mọi người đều biết chiếc xe này là của Đường Tông, cho nên người vây xem rất tò mò, vì sao Đường Tông lại đến một nơi như trạm vận chuyển hành khách? Nếu là người xứng đáng để anh ta đích thân đi đón thì phải là dạng nhân vật lớn thế nào chứ!
Cuối cùng, trong ánh mắt chờ mong của mọi người, một người trẻ tuổi khiêm tốn đi tới bên cạnh xe.
Vậy mà nhân vật lớn như Đường Tông lại tự mình xuống xe mở cửa cho anh, điều này khiến cho đám người đứng hóng chuyện bên cạnh kinh ngạc đến ngơ ra luôn rồi.
“Đây là người nào vậy, lại còn cân Đường Tông đi tiệp đón, hơn nữa còn được Đường Tông mở cửa cho!”
“Nhìn tuổi tác anh ta cũng không lớn, hơn hai mươi tuổi mà giỏi thế sao?”
“Nhìn có vẻ còn tài giỏi hơn Đường Tông, là người của huyện chúng ta sao?”
Tiếng bàn tán của đám người cứ liên miên không ngót, hơn nữa còn có không ít người thích hóng chuyện đã chụp lại bức ảnh lúc lên xe, đăng lên tường nhà mà kinh ngạc ca thán.
Trên xe, Đường Tông có vẻ hơi thận trọng, dù hiện giờ anh ta đã là người nổi tiếng nhát huyện Bân, nhưng ở trước mặt Hàn Tam Thiên lại không dám càn rỡ chút nào.
Ngay cả tài xế cũng kinh ngạc vô cùng, nghĩ lại mấy ông chủ lớn kia, ngay cả là người làm quan chức muốn gặp Đường Tông một lần cũng đã rất khó rồi, hơn nữa những người đó ở trước mặt Đường Tông, mở miệng là gọi một tiếng tổng giám đốc Đường, không dám bắt kính chút nào.
Nhưng hiện tại, người trẻ tuổi này lại khiến Đường Tông cần trọng như thé, đây là nhân vật lớn thế nào đây? Tài xế đã không thể nào tưởng tượng được nữa rồi.
“Anh Hàn, đã lâu lắm không gặp, em còn tưởng anh đã quên em rồi chứ.” Đường Tông dùng cách gọi kính trọng mà nói với Hàn Tam Thiên.
“Hiện tại cậu sống cũng không tồi ha, ra ngoài bằng Rolls- Royce, lại còn có tài xế.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Đường Tông mở kính làm mờ ngăn giữa trước và sau xe lên, để tránh lái xe nhìn thấy tình hình ở ghế sau, vì anh ta biết Hàn Tam Thiên là người khiêm tốn.
“Anh Hàn, nếu không có sự giúp đỡ của anh, hôm nay em còn không biết đã lưu lạc ở chỗ nào rồi.” Đường Tông nói.
“Tôi cũng chỉ là cho cậu ít tiền mà thôi, có thể phát triển đến ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào năng lực cá nhân của cậu. Nói thật thì tôi còn rất kinh ngạc đó.” Lời nói của Hàn Tam Thiên là cảm nhận thực sự trong lòng mình. Lúc trước khi mới quen Đường Tông, chỉ cảm thấy anh ta rất nghèo túng, có một phần bóng dáng của mình, nên Hàn Tam Thiên cho anh ta cơ hội. Nhưng anh không ngờ rằng Đường Tông có thể phát triển đến mức độ như ngày hôm nay.
Đây có lẽ là vô tình cắm liễu liễu lại xanh đi.
Ở thành phó Thiên Vân, Hàn Tam Thiên tận tâm đào tạo Lâm Dũng ba năm, nhưng kết quả cuối cùng thì biểu hiện của Lâm Dũng lại khiến anh thất vọng vô cùng. Cũng may đã quen được Mặc Dương, nếu không thì với năng lực của Lâm Dũng, căn bản không gánh vác nỗi lá cờ lớn là thành phố Thiên Vân.
“Anh Hàn, anh đã cho em cơ hội, đương nhiên em phải nắm cho chắc rồi.” Đường Tông nói.
“Bất ngờ này không tệ, khi nào cảm thấy huyện Bân không thỏa mãn được cậu nữa thì đến thành phố Thiên Vân tìm tôi.” Hàn Tam Thiên nói. Năng lực của Đường Tông có thể tiếp tục bồi dưỡng, cho nên anh bằng lòng cho Đường Tông một cơ hội nữa.
Nghe vậy, hai má Đường Tông hiện lên vẻ kích động, có chút không thể che giấu, nói: “Cảm ơn anh Hàn, cảm ơn anh Hàn.”
“Không cần cảm on tôi, nếu cậu đã nắm bắt được cơ hội, tôi giúp cậu thêm lần nữa cũng không sao, có điều cậu phải nhớ kỹ một câu, đừng có phản bội tôi, vì tôi còn chưa học được cách tha thứ đâu.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Đường Tông giật mình, cúi đầu nói: “Xin anh cứ yên tâm, mọi thứ của em đều là anh ban cho, Đường Tông tuyệt đối sẽ không phản bội anh.”
Sau khi tin tức Đường Tông đích thân đến trạm vận chuyển khách đón người lan truyền trên mạng, gần như cả huyện Bân đều bắt đầu bàn tán sôi nổi về chuyện này.
Nhà họ Tưởng.
Làm một người coi Đường Tông là thần tượng như Liễu Trí Kiệt mà nói, phàm là tin tức về Đường Tông, gã đều sẽ xem thật cẩn thận một lần. Sau khi gã biết chuyện Đường Tông đi tới trạm vận chuyển khách, ngay lập tức đã vô cùng chú ý, hơn nữa rất nhanh liền tìm thấy bức ảnh được lưu truyền trên mạng kia.
“Anh xem cái gì đó?” Tháy Liễu Trí Kiệt nhìn chằm chằm điện thoại không buông, Tưởng Uyển có chút bắt mãn nói.
Liễu Trí Kiệt đưa điện thoại cho Tưởng Uyễn, nói: “Hôm nay Đường Tông đích thân đi đón người ở trạm vận chuyển khách, chuyện này rất nhanh đã được bàn tán sôi nồi, không biết là nhân vật lớn nào tới đây, lại có thể khiến Đường Tông đích thân đi đón tiếp.”
Đường Tông là người thế nào, Tưởng Uyễn biết rất rõ.
Sau khi nghe Liễu Trí Kiệt nói thì khiếp sợ vô cùng, chỉ đáng tiếc người trên tắm ảnh, vẻn vẹn chỉ có thể nhìn thấy chút bóng dáng mà thôi.
“Nhìn dáng vẻ, còn rất trẻ nha, lẽ nào anh ta còn tài giỏi hơn Đường Tông sao?” Tưởng Uyễn nói.
Liễu Trí Kiệt cũng không rõ là chuyện gì, có điều dựa theo tính cách và phương pháp làm việc của Đường Tông, nếu không phải là người anh ta vô cùng coi trọng thì tuyệt đối không có khả năng sẽ đích thân đi đón.
“Có thể là nhân vật lớn đến từ nơi khác.” Liễu Trí Kiệt nói.