Chương 490:
Trên võ đài, hai người lần đầu tiên đối đầu với nhau, đắm nhau một cái và lùi lại một bước. Không ai chiếm được ưu thê.
Nhưng trong lòng Chu Bạch lại cảm thấy có chút kinh ngạc. Anh sinh ra trong một điều kiện vô cùng đặc biệt và được huấn luyện vô cùng tàn nhẫn. Người có thể nhận cú đấm của anh phải rất khỏe mạnh.
Nhưng sắc mặt Hàn Tam Thiên không thay đổi. Quyền vừa rồi không gây hại gì cho Hàn Tam Thiên.
“Lại lần nữa.” Chu Bạch gắt lên.
Trên võ đài, hai người đánh nhau túi bụi.
Ở bên ngoài nhìn xem thì thấy rằng tạm thời chưa phân thắng bại. Đối với những người không trong nghề như Mặc Dương và Lâm Dũng, ngoài trừ sự phần khích thì họ không cảm thấy gì khác.
Nhưng nét mặt của Đao Thập Nhị dần hiện lên một nụ cười.
“Anh đang cười cái gì vậy, chia sẻ với bọn tôi đi.” Mặc Dương không thể làm gì ngoài việc hỏi Đao Thập Nhi.
“Tốc độ và sức mạnh ở cú đấm của Chu Bạch đang yếu đi, nhưng anh Tam Thiên lại ngày càng mạnh hơn. Cậu ấy bây giờ chắc đang rất sốc.” Đao Thập Nhị vừa cười vừa nói.
Suy nghĩ của Chu Bạch trên võ đài giống hệt như Đao Thập Nhị suy đoán.
Trước đây, anh nghĩ Hàn Tam Thiên đã mua chuộc Đao Thập Nhị bằng tiền.
Nhưng sau một hồi đánh nhau, anh thấy mình thật ngu ngốc khi coi thường Hàn Tam Thiên.
Ớ độ tuổi này lại có kỹ năng mạnh mẽ như vậy, thì việc vượt qua Đao Thập Nhị chỉ là vấn đề thời gian.
Chu Bạch không thẻ hiểu tại sao Hàn Tam Thiên lại có thể mạnh như vậy. Không phải là một tên công tử bột, sinh ra để ăn chơi trác táng, cầm tay trói gà không chặt sao? Tại sao anh ta có thể mạnh đến thế!
Và… anh ta cũng không có chút gì là mệt mỏi cả, mà ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Điều đó khiến Chu Bạch cảm thấy thật kinh hãi.
Một người như vậy, kể cả khi vào làm lính đặc chủng, thì vẫn sẽ vô cùng nồi bật!
Lý do khiến Hàn Tam Thiên càng đánh càng hăng, là vì sự tức giận trong lòng anh đã tìm thấy một chỗ để trút xuống, và anh muốn được xả ra mọi thứ.
Khi Hàn Tam Thiên nhảy lên cao, võ đài đột ngột rung lên, Chu Bạch nhìn vào nắm đấm chọt lóe sáng rồi biên mắt ấy, không thể tránh khỏi và bị đấm vào ngực.
Sau khi lùi lại vài bước, Chu Bạch dựa vào sợi dây bên cạnh để ỗn định cơ thể.
Lồng ngực anh cảm thấy đau dữ dội. Nếu không dựa vào sợi dây đó, anh sẽ bị ngã.
“Anh Tam Thiên, tôi đã đánh giá thấp anh.” Chu Bạch cúi đầu. Lúc này, anh đã đầu hàng hoàn toàn.
Anh còn có sức mạnh đề chiến đấu một lần nữa. Nhưng Chu Bạch biết rằng ngay cả khi anh tiếp tục chiến đấu, anh vẫn sẽ không có cơ hội chiến thắng, dù chỉ là một chút.
Thì ra, anh ấy thực sự đã có thể đấu tay đôi với Đao Thập Nhị!
Hàn Tam Thiên hít một hơi thật sâu và đứng xuống với tay xuống. Anh nói một cách thản nhiên: “Thập Nhị, xin hãy đi cùng tôi.”
Giọng nói của anh đầy ảm đạm. Trong lòng Mặc Dương cảm thấy chấn động.
Ông nhanh chóng nói: “Tam Thiên, đừng đánh nhau. Có chuyện gì thì chúng ta hãy cùng nhau nghĩ biện pháp để giải quyết.”
Lúc này, chỉ có Chu Bạch mới có thể nhìn thấy gương mặt ở phía trước của Hàn Tam Thiên. Anh đã bị sốc khi thấy rằng Hàn Tam Thiên, người mạnh mẽ như hỗ, mà giờ đây, ở trên má lại có vài giọt nước mắt!
Điều gì có thể làm cho một người đàn ông mạnh mẽ như anh ấy phải khóc!
Mặc Dương bước lên võ đài. Khi nhìn thây những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Hàn Tam Thiên, tâm trạng ông trở nên phức tạp hơn.
Sự ngoan cường của Hàn Tam Thiên được thể hiện rất rõ ràng. Mặc Dương cũng biết rõ điều đó. Nhưng vào lúc này, anh đang bộc lộ khía cạnh dễ bị tổn thương nhất.
“Có phải vì chị dâu không?” Mặc Dương trầm giọng hỏi.
Hàn Tam Thiên không lau nước mắt. Thay vào đó, anh để nó nhỏ giọt, chảy khỏi má rồi nói: “Nếu chỉ ly hôn mới có thể đảm bảo an toàn cho Nghênh Hạ, ông sẽ làm gì?”
Ly hôn!
Nghe xong hai từ này, cuối cùng thì Mặc Dương cũng hiểu tại sao Hàn Tam Thiên lại tức giận như vậy.
“Tập đoàn nhà họ Hàn là nhằm vào tôi.