Chương 45
“Đi, làm gì có nơi nào Khổng Võ anh không đến được.” Khổng Võ vỗ ngực đảm bảo.
Hai người mặc quần áo gọn gàng rồi đi tới khu biệt thự Sơn Yêu.
Suốt cả con đường Khổng Võ thấp thỏm trong lòng, hy N….9 gặp được chủ biệt thự Sơn Yêu, nếu không gã chẳng thể giải thích được.
Khu biệt thự Đỉnh Vân là khu dân cư sang trọng, trừ khu vực trang hoàng bên ngoài, những người ở đây không phải chịu sự quấy rầy nào, mỗi một biệt thự đều có khu vực tư nhân riêng. Có ai tùy tiện đi vào khu vực của người khác chính là vi phạm quy định, từ khi khu biệt thự Đỉnh Vân được xây dựng tới nay, chỉ có một trường hợp vi phạm. Dù sao những người ở nơi này không phải là người thường, đều rõ quy định ra sao.
Chưa tới sườn núi, người phụ nữ gấp không chờ nồi, còn Khổng Võ lại thấy cực kì bất an, gã cảm thầy điềm xấu.
“Biệt thự này có diện tích lớn nhất †rong khu Đỉnh Vân này anh nhỉ?” Người phụ nữ cảm thán nói.
Khổng Võ đang nghễn cổ, xem xem biệt thự có ai ngoài đám làm công không thì nghe thấy người bên cạnh hỏi, thẫn thờ trả lời: “Không chỉ lớn nhất, núi Vân Đỉnh có một dòng suối thông với con sông bao quanh nơi này, nghe nói dòng suối đó có thể uống trực tiếp, nước rất ngọt, mát, em nghĩ khu biệt thự này đất tiền vì đâu?”
“Có cả suối cơ ạ?” Người phụ nữ không biết nhiều về khu Đỉnh Vân này lắm, cô kinh ngạc há hốc miệng.
“Đương nhiên, dòng suối đó là nước ngầm, không có đầu nguồn nhưng vẫn chảy không ngừng, là một hiện tượng tự nhiên hiễm có của nơi này.” Khổng Võ giải thích.
Người phụ nữ chăm chú nhìn, tự nghĩ trong lòng nêu cô được ở trong này thì tốt rồi.
“Hử.” Khổng Võ ngạc nhiên nhìn bãi đỗ xe trong biệt thự, chiếc xe này chẳng phải là chiếc Audi gã vừa gặp ngoài cổng sao?
Người phụ nữ cũng phát hiện, trước cô còn khinh thường Hàn Tam Thiên, giờ lại thấy xe của Hàn Tam Thiên ở biệt thự Sơn Yêu thì thấy nghi ngờ không thôi.
“Người vừa nãy là chủ nhân của biệt thự Sơn Yêu?” Người phụ nữ không tin thốt lên.
Khổng Võ lắc đầu, sao có thể là anh ta, 89 triệu mua biệt thự, lại đi con Audi A6, làm vậy rớt giá con người quá, hơn nữa người ta cũng khá trẻ, không giống người có tiền.
“Chắc không phải.” Khổng Võ khinh miệt cười, nói: “Chắc là người của công ty trang trí, người như anh ta sao có thể sống ở nơi sang trọng như này.”
Lúc này, Hàn Tam Thiên đang đi thị sát biệt thự, lúc đi đến vườn hoa, anh phân công nhân viên sửa sang lại một lần.
“Hai người ở đây làm gì?” Ngay lúc này, một giọng nói vang lên.
Khổng Võ vừa quay đầu lại thì rụt đầu rụt cổ, mấy người bảo an của biệt thự đang tới.
Những người này là có nhiệm vụ duy trì trật tự trong khu biệt thự, mặc kệ anh là ai, có thân phận lớn như nào, chỉ cần xông vào địa bàn của người khác, bọn họ đều có quyền xử phạt.
Khu biệt thự Đỉnh Vân do gia tộc họ Thiên chống lưng, mà gia tộc này có tiếng giàu có nhất tại thành phố Thiên Vân, không ai dám chọc gia tộc lớn như thề.
Người như Khổng Võ tùy ý xông vào địa bàn của người khác sẽ bị nhân viên bảo an ném ra, Khổng Võ cũng không dám oán thán nửa lời, vì ban bảo an này được nhà họ Thiên chồng lưng.
“Tôi đi qua thôi, ngại quá, chúng tôi đi ngay giờ đây.” Không Võ liên tục nhận lỗi.
“Cậu là người nhà nào, không hiểu quy định tại Đỉnh Vân sao?” Đội trưởng bảo an nói với Không Võ.
Khổng Võ giật mình, gã dám xưng tên với mấy người bảo an này, chắc chắn sẽ bị nhà họ Thiên biết, nếu cha gã biết, chẳng phải gã sẽ bị mắng tơi bời sao?
“Ngượng quá, tôi đi liền đây, các vị, tôi đi ngang qua thôi mà.” Khổng Võ khom người xin lỗi.
Người phụ nữ không hiểu nồi, cô không biết quy định của nơi này, cho nên sẽ cảm thấy kì lạ, Khổng Võ chính là thiếu gia nhà họ Khổng, sao có thể khép nép với bảo an như này? Người kiêu ngạo như gã chẳng phải sẽ lớn giọng kêu mấy người này cút đi sao?
Tối hôm qua ở quán bar, gã chỉ nói một câu bao luôn quán khiến đám con gái mê mệt.
“Khổng Võ, anh làm gì vậy, những người “Đừng có nói linh tinh, câm miệng cho tôi.”
Khổng Võ đanh giọng.
Người phụ nữ cả kinh, chẳng lẽ bảo an tại khu biệt thự Đỉnh Vân này có thân phận lớn vậy sao? Nếu không vì sao gã lại phản ứng lớn như thề.
“Cậu… nhìn quen lắm, là người họ Khổng đúng không?” Đội trưởng tới trước mặt Khổng Võ, lạnh lùng nói.
Khổng Võ toát mồ hôi lạnh, gã nhanh nhạy nói: “Anh trai, tôi chỉ tò mò thôi, không có lần sau đâu.”
“Hừ.” Một người bảo an lên tiếng, nói: “Đi theo tôi một chuyến, nhà họ Khổng ở nơi này nhiều năm rồi, chắc chắn nắm rõ quy định nơi này, nếu tự tiện xông vào nhà người khác, chắc cậu đã chuẩn bị tinh thần nhận hình phạt rồi.”
Khổng Võ sợ nhữn cả hai chân, đi một chuyến? Gã nghe nói phòng bảo an có một phòng chuyên môn dùng để trừng phạt những kẻ vi phạm quy định. Mấy năm trước có một người con trai của nhà giàu nào đó bị tóm vào, lúc ra thì bị đánh gãy chân, người nhà đó cũng không dám nói lời nào, cả nhà chuyển khỏi Thiên Vân.
“Anh trai, đây là lần đầu tiên, xin anh thương xót, để cho tôi còn chút mặt mũi, tha cho tôi một lần đi.” Không Võ xin tha.
Đội trưởng này có chức trách thực hiện quy định của khu biệt thự là không để người nào vỉ phạm. Dù sao nơi này là khu nhà giàu, người có tiền thường thích riêng tư, chuyện này mà bị đồn ra ngoài, danh dự của khu biệt thự Đỉnh Vân chắc chắn bị ảnh hưởng, thanh danh những người ở đây cũng thế, anh không gánh được trách nhiệm này.
“Ngụy biện không được đâu, đi theo tôi.”
Đội trưởng tóm lấy bả vai Khổng Võ.
Khổng Võ hồi hận cực kì, mụ đàn bà xúi quầy này, nêu không phải do cô ta xui dại, gã đâu rơi vào tình huống như này?
“Sao vậy?” Hàn Tam Thiên đi tới, hỏi chuyện đội trưởng.
Đội trưởng đã nhận được thông báo, người này chính là chủ nhân mới của biệt thự Sơn Yêu, nên thái độ của anh ta cực kì kính trọng: “Ngài Hàn, người này xâm nhập vào khu vực của biệt thự, tôi đang muốn bắt về. Ngài yên tâm, người vi phạm quy định nơi này chắc chắn bị trừng phạt.”
Khổng Võ mờ mịt nhìn Hàn Tam Thiên, thái độ của đội trưởng với người này sao cung kính như thế, chẳng phải anh ta là người của công ty trang trí sao? Nhưng mà…
Người đi Audi rẻ rách như này làm gì có tư cách ở biệt thự Sơn Yêu chứ?
“Đây là bạn tôi, không có việc gì đâu các anh… À, đúng rồi, mười năm tháng sau tôi muốn hai chiếc xe bus.” Hàn Tam Thiên nói.
Nếu có một số lượng lớn người ngoài muốn đi vào khu biệt thự Đỉnh Vân, trừ việc báo cho phòng bảo an ở bên ngoài, còn phải sử dụng phương tiện chuyên dụng của khu đề tránh việc ách tắc.
Không thể không nói, khu biệt thự Đỉnh Vân có rất nhiều quy định, nhưng mỗi quy định được đề ra chính là để phục vụ cho quyền lợi riêng tư của những người ở nơi này.
Đội trưởng nhìn qua Khổng Võ, trong lòng tự biết Hàn Tam Thiên chắc chắn nói đỡ cho người này. Nếu hai người là bạn, sao lại không đi vào, nhưng Hàn Tam Thiên không tính toán, anh cũng không thể làm gì khác.
“Ngài Hàn yên tâm, bên tôi sẽ chuẩn bị giúp ngài.” Người đội trưởng nói.
“Phiền các anh quá, không có chuyện gì nữa, các anh có thể đi rồi.” Hàn Tam Thiên nói.
Sau khi mấy người bảo an rời đi, Khổng Võ mới lau mồ hôi lạnh trên trán, gã không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu Hàn Tam Thiên chính là chủ biệt thự Sơn Yêu, néu không phải, anh không thể bảo những người kia đi được.
Khổng Võ ngẫm lại kết cục nêu bị mang tới phòng bảo an, gã cảm kích lại gần Hàn Tam Thiên rồi nói: “Anh Hàn, cảm ơn anh, nay không có anh chắc em thảm rồi.”
Hàn Tam Thiên cười, nói: “Cậu đã biết quy định tại Đỉnh Vân thì đừng vi phạm, lần sau cậu không gặp may như vậy đâu.”
“Vâng, vâng, vâng.” Khổng Võ gật đầu liên tục, lúc ở cổng gặp Hàn Tam Thiên, Khổng Võ không ngờ anh là người bình dị như vậy, rõ ràng ở biệt thự Sơn Yêu vậy mà chỉ đi con Audi A6 rởm, quan trọng người ta còn giúp gã giải quyết vần đề.
“Anh Hàn, em là Khổng Võ, sau này em giúp ích được gì xin anh cứ nói.”