CHương 486:
Sáng sớm hôm sau, sau khi hai người chạy bộ buổi sáng về, Tô Nghênh Hạ không để Hàn Tam Thiên đưa cô đi làm, bởi vì cô biết rõ hiện tại Hàn Tam Thiên khẳng định có rất nhiều chuyện cần xử lý, loại chuyện đi làm nhỏ nhặt này, đâu cần làm phiền đến Hàn Tam Thiên.
Một mình Tô Nghênh Hạ lái xe ra khỏi biệt thự đỉnh núi, ở cỗng khu biệt thự, bị một chiếc xe đi ngang qua chặn ngang.
Lúc nhìn thấy người trên xe đi xuống, vẻ mặt Tô Nghênh Hạ mới tràn đầy giận dữ.
Tên khốn này đột nhiên xông ra, chẳng lẽ không sợ cô đụng vào sao?
“Tô Hải Siêu, anh muốn chết sao?” Tô Nghênh Hạ xuống xe, lạnh lùng nhìn Tô Hải Siêu.
Dáng vẻ Tô Hải Siêu cà lơ phất phơ, châm một điếu thuốc: “Tô Nghênh Hạ, xem như tôi đợi được cô.”
“Chờ tôi làm cái gì, tôi với cô có gì để nói.” Tô Nghênh Hạ khinh thường, hiện tại cô với họ Tô coi như đã triệt để cắt đứt quan hệ, mà tối hôm qua, thông qua Hàn Tam Thiên biết được Tô Hải Siêu mới là hung thủ thực sự hại chết bà nội, ngay cả một chữ cô cũng không muốn nhiều lời với anh ta.
“Cô không có lời nói với tôi, nhưng mà tôi lại có rất nhiều lời muốn chia sẻ với cô, dù sao cô cũng là em gái tôi, nêu như sau này gặp khó khăn gì, tôi có thể thu nhận cô.” Tô Hải Siêu vừa cười vừa nói, anh ta biết rất rõ, tập đoàn Hàn thị đang tạo áp lực đối với bất động sản Nhược Thủy, mà anh ta lại biết thân phận thật của Hàn Tam Thiên, cho nên mục đích anh ta xuất hiện rất đơn giản, chính là đến để xem trò cười, ở trước mặt Tô Nghênh Hạ khoe khoang phách lồi.
“Tại sao tôi lại cần anh thu nhận được.”
Tô Nghênh Hạ thản nhiên.
“Haizz.” Tô Hải Siêu thở dài: “Tô Nghênh Hạ à Tô Nghênh Hạ, bây giờ cô còn không biết cục diện ở thành phố Thiên Vân là gì sao, Hàn Tam Thiên sẽ sớm đi đời, cô cho là tên đó còn E68 giúp cô trải đường tiếp?”
Nghe lời này làm Tô Nghênh Hạ nhíu mày, tình huống hiện tại ở thành phố Thiên Vân rất đơn giản, tập đoàn Hàn thị nhằm vào bất động sản Nhược Thủy, nhưng mà trong mắt người ngoài, chuyện này và Hàn Tam Thiên không có bất kỳ quan hệ nào, trừ khi là biết thân phận của Hàn Tam Thiên.
Chẳng lẽ nói Tô Hải Siêu đã sớm biết Hàn Tam Thiên là ai?
“Tôi không hiểu anh nói cái gì.” Tô Nghênh Hạ đáp.
“Nghe không hiểu cũng bình thường, dù sao cô không biết Hàn Tam Thiên là ai, nếu cô hiếu kỳ, có thể cầu xin tôi, tôi có thể nói cho cô biết.” Tô Hải Siêu đắc ý, trước kia anh ta có sợ hãi Hàn Tam Thiên, cho dù tên đó là kẻ bị gia tộc vứt bỏ nhưng cũng có năng lực nhất định, nhưng hiện tại, tập đoàn Hàn thị đã ép bất động sản Nhược Thủy tới không thở được, Tô Hải Siêu tự cho là Hàn Tam Thiên không còn gì đáng sợ, anh ta chỉ cần làm ngư ông đắc lợi, nhìn Hàn Tam Thiên ở thành phố Thiên Vân xong đời.
“Anh biết anh ấy là ai?” Tô Nghênh Hạ nghi ngờ, ngay cả cô mới biết vào tối hôm qua, Tô Hải Siêu làm sao có thể biết được tin tức này chứ?
“Cầu xin tôi đi.” Tô Hải Siêu vừa cười vừa nói.
Tô Nghênh Hạ lạnh lùng hừ một tiếng: “Đêm qua anh ấy đã nói cho tôi biết, tôi cần phải cầu xin anh sao?”
Vẻ mặt Tô Hải Siêu kinh ngạc, Hàn Tam Thiên lại chủ động để lộ thân phận của mình? Tại sao anh ta lại đột nhiên đưa ra quyết định này.
Chẳng lẽ do anh ta rõ ràng được bản thân không phải là đối thủ của tập đoàn Hàn thị cho nên mới thẳng thắn với Tô Nghênh Hạ?
Loại ý nghĩ này khiến Tô Hải Siêu cười càng thêm đắc ý, tên phế vật này rốt cục cũng nhận rõ năng lực của mình.
“Nếu như cô đã biết, vậy sẽ càng rõ ràng tên đó sẽ chết thảm như thế nào, hơn nữa tôi còn nghe nói bất động sản Nhược Thủy sẽ cho thành Tây đình công, lỗ thủng lớn như vậy, cũng phải cần một khoản tài PINB lớn mới có thể bù được, chưa kể khí thế tập đoàn Hàn thị hung hãn, tên đó chết chắc rồi.” Tô Hải Siêu nói.
Hạng mục thành Tây đình công?
Chuyện này Tô Nghênh Hạ không có nghe thấy Hàn Tam Thiên nhắc đến, nhưng cho dù anh ấy làm thế thật, Tô Nghênh Hạ cũng sẽ không có bất kỳ câu hỏi nào, dựa vào sự tin tưởng với Hàn Tam Thiên, anh đưa ra bất kỳ quyết định gì, Tô Nghênh Hạ đều sẽ ủng hộ.
“Anh yên tâm đi, chuyện mà anh muốn xem tuyệt đối sẽ không xảy ra.” Ngữ khí Tô Nghênh Hạ kiên định.
XGÓ) lây đâu ra sự tự tin đó, thật sự cho rằng tên đó là thần tiên, chuyện gì đều có thể giải quyết, nếu không phải tôi nễ tình cô là người họ Tô, nghĩ cô đáng thương hại, tôi sẽ không thèm đến.” Tô Hải Siêu nói.
Đáng thương?
Tô Nghênh Hạ lạnh lùng cười: “Tôi không cần anh thương hại, mời rời xe đi.”
“Tôi không di chuyến thì sao.” Tô Hải Siêu cố gắng đợi rất lâu, sợ bỏ lỡ Tô Nghênh Hạ, anh ta còn chưa đắc ý đủ đâu, làm sao lại đồng ý rời đi dễ dàng như vậy.
“Nếu như anh không rời đi, đừng trách tôi không khách khí.” Tô Nghênh Hạ cắn răng.
“Được đó, cô không khách khí cho tôi xem đi, tôi rất muôn được mở mang kiến thức.”
Mặt mũi Tô Hải Siêu tràn đầy không quan tâm.
Mặt Tô Nghênh Hạ trầm xuống đi lên xe, giãm mạnh chân ga, tiếng động cơ rung động ầm ầm.