Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 382:

 

“Tam Thiên, cậu sao rồi.”

 

“Anh Tam Thiên.”

 

“Anh Tam Thiên.”

 

Nghe thấy Đao Thập Nhị thốt ra ba chữ “anh Tam Thiên”, sắc mặt của Lục Phong càng trở nên trắng bệch. Xem ra Hàn Tam Thiên thật sự là đại ca của Đao Thập Nhị, phạm phải tội ngược đãi đại ca của vị thần chết này, bây giờ hai chân của Lục Phong đã mềm nhữn đến mức sắp đứng không vững nữa rồi.

 

Mặc Dương bước tới bên cạnh Hàn Tam Thiên trước tiên, bị thương nghiêm trọng như vậy, đặc biệt là mấy cây tăm đâm vào mười đầu ngón tay trông vô cùng đáng sợ, phải tới bệnh viện ngay để chữa trị mới được.

 

Lúc này, Lục Huân lại phản ứng dữ dội, giận dữ gào thét: “Đừng qua đây, nếu không tao sẽ giết nó!”

 

Nói rồi, Lục Huân chộp lấy một thanh dao găm sắc bén chĩa vào yết hầu của Hàn Tam Thiên.

 

Lục Phong kinh hãi, trái tim bị dọa đến mức suýt chút nữa thì ngừng đập, ông ta vội nói: “Lục Huân, thằng bất hiếu này, mau thả cậu ta ral”

 

“Ba, bây giò thả nó ra còn có tác dụng ư?”

 

Lục Huân nghiền răng nghiền lợi nói: “Con tha cho nó, nó có tha cho con không? Lễ nào ba ngây thơ cho rằng nó sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra?”

 

—.

 

Lục Phong đương nhiên không cho rằng thả Hàn Tam Thiên ra là có thể bình ổn được chuyện này. Thế nên ông ta mới nói sẽ nghĩ cách giải quyết, nhưng cách Lục Huân dùng bây giờ quả thực vô cùng ngu xuẩn, lây Hàn Tam Thiên ra làm con tin sẽ càng khiến Đao Thập Nhị tức giận, đồng thời càng đây nhà họ Lục đi vào ngõ cụt mà thôi.

 

“Con thả cậu ta ra trước, chuyện này ba sẽ nghĩ cách giải quyết.” Lục Phong nói.

 

Lục Huân lắc đầu, uy hiếp Đao Thập Nhị: “Nếu không muốn nó chết thì mày tốt nhất nên ngoan ngoãn đi. Tao biết mày rất lợi hại, nhưng nếu mày không đồng ý yêu cầu của tao, tao sẽ giết nó ngay lập tức.”

 

Đao Thập Nhị trầm giọng hỏi: “Mày có yêu cầu gì?”

 

“Tao muốn rời khỏi chỗ này, đợi khi nào tao an toàn rồi thì tao sẽ thả nó ra.” Lục Huân nói, đây là cách duy nhất gã có thể nghĩ ra để bảo đảm an toàn cho bản thân, chỉ cần không chết, cho dù rời khỏi đảo Cơ Nham cũng không sao cả.

 

Vẻ mặt Đao Thập Nhị vô cùng lạnh lùng, chuyện đã phát triển đến bước này rồi, anh ta sao có thể bỏ qua cho Lục Huân chứ.

 

“Có gan thì mày cứ giết đi.” Nói rồi, Đao Thập Nhị đi đến chỗ Lục Huân.

 

Bàn tay đang cầm dao găm của Lục Huân không ngừng run rẩy, gã hoảng hốt nói: “Mày đừng qua đây, tao bảo mày đừng qua đây. Mau dừng lại, đừng ép tao, nêu không tao sẽ giết nó!”

 

Gương mặt Đao Thập Nhị thâm trầm như nước, nói: “Thằng vô dụng, mày có gan giết người sao? Nếu mày giết anh ấy, tao sẽ cho mày muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”

 

Đao Thập Nhị bước tới càng gần, sắc mặt của Lục Huân càng trở nên khó coi, gã không ngờ đến cả cách này cũng không thể uy hiếp được Đao Thập Nhị.

 

Gã nói giết Hàn Tam Thiên chẳng qua chỉ là đề uy hiếp mà thôi, chứ chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ dám làm như vậy, bởi vì Hàn Tam Thiên mà chết, gã sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để chạy trốn nữa.

 

“Mày thật sự không sợ sao?” Lục Huân nói.

 

Đao Thập Nhị cười lạnh, nói: “Mày cho rằng tao sẽ sợ sao?”

 

Đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, Đao Thập Nhị nắm lấy phần lưỡi dao. Lưỡi dao sắc bén ngay lập tức cắt đứt lòng bàn tay của Đao Thập Nhị, nhưng vết thương nhỏ này Đao Thập Nhị cũng không thèm nhíu mày lầy một cái.

 

Sau khi cứng rắn giật lấy con dao, Đao Thập Nhị đá vào người Lục Huân một cái.

 

Cả người Lục Huân giống như con diều đứt dây bay ngược ra ngoài, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất.

 

Hai người Mặc Dương và Lâm Dũng vội vàng chạy đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, một trái một phải đỡ anh dậy.

 

“Mặc Dương, đưa Nghênh Hạ đi trước đi.”

 

Hàn Tam Thiên yếu ớt nói.

 

Mặc Dương gật đầu, nói với Nghênh Hạ: “Em dâu, em cứ đi theo anh trước đã.”

 

Tô Nghênh Hạ biết Hàn Tam Thiên sẽ không buông tha cho Lục Huân, nhưng cô không thể tưởng tượng ra nổi Hàn Tam Thiên sẽ đối phó gã như thế nào. Hàn Tam Thiên bảo cô đi, ắt hẳn là vì không muốn để cho cô nhìn thấy máy chuyện như vậy.

 

“Tam Thiên, anh phải đến bệnh viện, đừng chậm trễ quá lâu được không?” Tô Nghênh Hạ dịu dàng nói.

 

Hàn Tam Thiên gật đầu, để Lâm Dũng dìu anh ngồi xuống ghế sofa ở trong phòng khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK