Chương 73: Coi thường tôi sao?
Đối với những câu a dua nịnh hót không có chút thành ý nào như thế Tô Nghênh Hạ chỉ cười nhẹ, nhưng ánh mắt của Tô Hải Siêu lại rất hung ác, bởi vì anh ta rất thích nghe người nhà họ Tô tâng bốc mình, bây giờ Tô Nghênh Hạ lại cướp hét tất cả danh tiếng của anh ta.
“Tô Nghênh Hạ, cô đừng đắc ý.”
Tô Hải Siêu cắn răng nói.
“Đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai cần có hai người đến công trường, vậy nên anh và Tô Diệc Hàm đi đi.”
Tô Nghênh Hạ nói với Tô Hải Siêu.
Tô Hải Siêu vỗ một cái lên chiếc bàn trong phòng họp, tức giận đứng lên nói: “Tô Nghênh Hạ, tôi chính là một trong những người đứng đầu của công ty, cô dựa vào cái gì mà bảo tôi đến công trường chứ.”
Bây giò ngoài trời đang rất nóng bức, ai mà chả muốn ở trong phòng điều hòa, Tô Hải Siêu nhất định không muốn phải lộ mặt ở chỗ công trường, điều này sẽ làm giảm uy danh công tử nhà họ Tô của anh ta.
Tô Diệc Hàm cũng không muốn làn da trắng nõn của mình bị tia cực tím phá hủy, nói: “Tôi không đi, muốn thì tự cô đi đi.”
“Được.”
Tô Nghênh Hạ lạnh nhạt gật đầu, nói: “Hai người đã không chịu đi, tôi sẽ nói chuyện này cho bà nội, để cho bà nội quyết định.”
“Tô Nghênh Hạ, cô có thấy điều mình làm là quá đáng không?”
Tô Hải Siêu lạnh lùng nói.
“Lúc anh để cho tôi đi đến công trường, tôi có nói nửa câu quá đáng không?”
Tô Nghênh Hạ thản nhiên nói.
Trước đây bà nội đã nói, chỉ cần Tô Nghênh Hạ giải quyết xong chuyện hợp tác, trên dưới công ty toàn bộ đều phải nghe theo Tô Nghênh Hạ. Bây giờ nếu để chuyện này truyền đến tai bà nội, chắc chắn sẽ làm giảm hình tượng.
Tô Hải Siêu biết bà nội vẫn luôn muốn anh ta ngồi lên vị trí chủ tịch nhà họ Tô. Nhưng anh ta phải thể hiện được một ít thành tích mới được.
“Được, tôi đi.”
Tô Hải Siêu nói.
Tô Nghênh Hạ nhìn về phía Tô Diệc Hàm, hỏi: “Cô thì sao?”
Trong lòng Tô Diệc Hàm có mười nghìn thứ không cam lòng, nhưng Tô Hải Siêu cũng đã thỏa hiệp rồi, cô ta còn có thể làm thế nào được nữa? Cho dù sau này có cơ hội gả cho gia đình giàu có, nhưng một ngày không lấy chồng, cô ta vẫn phải dựa vào công ty mới có cơm ăn.
“Đi, nhưng mà cô cũng đừng quá kiêu ngạo, để cho chính mình một con đường lui đi, nếu không sau này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”
Tô Diệc Hàm uy hiếp nói.
Tô Nghênh Hạ cũng không để ý đến lời đe dọa của Tô Diệc Hàm, đi ra khỏi phòng họp.
Hộp đêm Mordor.
Hàn Tam Thiên nghe Lâm Dũng nói trong hai ngày này Mặc Dương có gặp một ít chuyện phiền toái nên mới đến đây xem một chút.
Điều khiến Hàn Tam Thiên không ngờ tới chính là anh ở chỗ này thế mà lại gặp được một người quen, Dương Bằng.
Lúc Dương Bằng nhìn thấy Hàn Tam Thiên cũng rất bất ngờ, gã đến tìm Lâm Dũng đề nhờ Lâm Dũng giải quyết Hàn Tam Thiên, không ngờ Hàn Tam Thiên lại tự mình đưa đến cửa.
“Hàn Tam Thiên, khéo quá nhỉ.”
Dương Bằng rất si mê Tô Nghênh Hạ, đã sắp đến mức độ tẩu hỏa nhập ma luôn rồi, hôm nay gã trực tiếp cầm theo ba triệu tiền mặt đến tìm Lâm Dũng, hy vọng Lâm Dũng sẽ giúp gã chặt đứt hai cái đùi của Hàn Tam Thiên.
“Cậu đến tìm Lâm Dũng, không phải là để nhờ Lâm Dũng đối phó tôi đầy chứ?”
Hàn Tam Thiên cười nói.
Lâm Dũng nghe được câu ấy giật mình trong lòng. Vừa nãy Dương Bằng có nhắc đến việc muốn mua hai chân của một người, nhưng cũng không nói đó là ai. Bây giờ nhìn thấy tình huống này, không phải là Hàn Tam Thiên đấy chứ?
“Anh Dũng, anh không cần phiền phức nữa, chính là kẻ đang đứng trước mặt này, chỉ cần đánh gãy hai chân của anh ta, ba triệu này chính là của anh.”
Dương Bằng cười lạnh, trong mắt gã Hàn Tam Thiên nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin gã tha thứ. Nói không chừng tên vô dụng này sẽ ngoan ngoãn dâng Tô Nghênh Hạ bằng hai tay cho gã.
Trên trán Lâm Dũng mồ hôi lạnh rơi xuống như mưa vậy, con mẹ nhà nó thấy quỷ rồi, ba triệu tiền mặt đỏ rực đang ở trước mặt anh ta, nhưng số tiền này anh ta dám lấy sao?
“Dương Bằng, cậu cầm lấy tiền rồi cút đi.”
Lâm Dũng lạnh lùng nói.
“Anh Dũng, anh… anh có ý gì vậy?”
Dương Bằng kinh ngạc hỏi, vừa rồi vẫn còn rất tốt cơ mà, không ngờ tới đột nhiên Lâm Dũng lại trở mặt.
– “Lần trước lúc cậu gọi người đên đánh tôi, cũng là tìm Lâm Dũng thuê người sao?”
Hàn Tam thiên hỏi.
Gương mặt Lâm Dũng xám như tro tàn, chạy nhanh đến trước mặt Hàn Tam Thiên, cúi đầu nói: “Anh Tam Thiên, em không biết là gã ta muốn đối phó với anh, nếu em biết người đó là anh, em chắc chắn đã không cho gã ta mượn người rồi.”
“Anh Dũng, anh làm cái gì vậy?”
Vẻ mặt Dương Bằng rất kinh ngạc. Thái độ của Lâm Dũng với Hàn Tam Thiên vì sao lại cung kính như vậy, người này chính là kẻ vô dụng nỗi tiếng của nhà họ Tô đấy.
“Nhận ba triệu này đi, đánh gãy chân của ai, anh nhìn cũng biết rồi chứ.”
Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Dương Bằng còn chưa hiểu được vì sao chuyện lại thành như thế này, đã thấy mấy tên đàn em của Lâm Dũng vây quanh người.
“Anh Dũng, anh làm gì vậy, em đến đây để đưa tiền cho anh mà. Anh…”
“AI”
“Anh Dũng, anh mau bảo người của anh dừng tay lại đi.”
Cơn đau từ chân lan đến đỉnh đầu, mấy cái ống tuýp đã biến dạng rồi, Dương Bằng ngã trên mặt đất. Đau đớn khiến cả người gã phát run lên.
Hàn Tam Thiên tiến lên phía trước, Lâm Dũng và máy tên đàn em tự giác tản ra.
“Chuyện lần trước tôi không so đo tính toán với cậu, nhưng cũng không có nghĩa là tôi mặc cậu làm xằng làm bậy. Hai chân này là một bài học cho cậu, nếu muốn sống, sau này cách Tô Nghênh Hạ xa ra một chút.”
Hàn Tam Thiên nhìn xuống Dương Bằng, lạnh lùng nói.
“Hù.”
Dương Bằng nhỗ ra một ngụm nước miếng, khinh thường nói: “Anh tính là cái thá gì chứ, tôi muốn anh phải trả lại gấp đôi.”
Hàn Tam Thiên nhấc chân, dẫm vào gương mặt của Dương Bằng, ánh mắt sáng rực nói: “Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu. Nếu không tất cả nhà họ Dương sẽ chôn cùng cậu.”
Sau đó Hàn Tam Thiên quay đầu nói với Lâm Dũng: “Ném ra ngoài.”
Dương Bằng giống như chó nhà có tang vậy, bị ném ở ngoài cửa hộp đêm Mordor, hai chân đau đến mức không chịu đựng nổi. Người qua đường đi qua đều liếc mắt nhìn, nhưng không có ai dám tiền đến xen vào việc của người khác.
“Mặc Dương đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hàn Tam Thiên hỏi Lâm Dũng.
“Gần đây anh Mặc có tranh chấp với hội đấu quyền anh, nghe nói phải ăn không ít thiệt thòi.”
“Quyền anh? Hội đấu quyền anh của thành phố Thiên Vân, ông chủ là Diệp Phi đúng không?”
Hàn Tam Thiên hỏi.
“Hiện tại ở thành phố Thiên Vân có ba hội đấu quyền anh ngầm, đều thuộc danh nghĩa của Diệp Phi. Em nghe nói Diệp Phi không quen nhìn anh Mặc rời núi, cho nên muốn tiêu diệt thế lực của anh Mặc.”
Lâm Dũng giải thích nói.
Hàn Tam Thiên thản nhiên cười, nói: “Giúp tôi gọi Mặc Dương, bảo anh ấy đến đây một chuyền.”
Đợi hơn hai mươi phút, Mặc Dương đến hộp đêm Mordor, lúc nhìn thấy Hàn Tam Thiên xoa tay nói: “Cho tôi điều thuốc.”
Hàn Tam Thiên bắt đắc dĩ trừng mắt liếc một cái, nói: “Bây giờ anh đã là đại ca Mặc rồi, không phải là ngay cả tiền mua thuốc cũng không có đấy chứ?”
Mặc Dương thở dài, cảm thán nói: “Gần đây có mấy anh em bị thương, phải nằm viện, tất cả đều phải dùng đến tiền.”
“Thế nào, có cần giúp đỡ hay không?”
Hàn Tam Thiên hỏi.
“Cậu có thể tìm mấy tên cao thủ đến không? Có cần phải dùng đến tiền không?”
Mặc Dương nghiêm túc nói.
“Không cần tiền.”
Hàn Tam Thiên chỉ chỉ chính mình.
Mặc Dương sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu liên tục, nói: “Nhìn đôi tay và đôi chân bé nhỏ của cậu đi. Hay là thôi đi, tôi chỉ sợ cậu bị người khác đánh gãy, máy tay đấm quyền anh của Diệp Phi có bản lĩnh rất mạnh, tôi nhìn cũng rất hâm mộ đấy.”
“Khinh thường tôi như vậy sao?”
Hàn Tam Thiên nói.
Mặc Dương gật đầu, khá ngay thẳng nói: “Cậu biết là tốt rồi, việc này tôi sẽ tự mình xử lý, cậu vẫn bảo vệ tốt em dâu đi.”
“Tôi chính là một cao thủ, nếu anh bỏ lỡ cơ hội này, hối hận cũng vô ích đấy.”
Mặc Dương không nễ mặt chút nào mà bĩu môi, nói cho có lệ: “Biết rồi biết rồi, cậu rất lợi hại.”
Nhìn thấy Mặc Dương không tin, Hàn Ta Thiên cũng không biết nên làm thế nào, hỏi Lâm Dũng: “Đêm nay ở hội quyền anh có trận đấu nào không?”
“Có, nhưng mà không phải cuối tuần nên không có nhiều cao thủ lắm.”
Lâm Dũng nói.
“Đêm nay đi xem.”
Hàn Tam Thiên vứt cho Mặc Dương một gói thuốc lá, cười rồi nói tiếp: “Tiết kiệm một chút đi, đường đường là một đại ca, ngay cả tiền mua thuốc cũng không có, nói ra còn không sợ bị người ta chê cười.”
Mặc Dương bỏ gói thuốc vào trong túi, sau đó mới nói với Hàn Tam Thiên: “Nếu như cậu chê tôi nghèo, khi nào đưa hai triệu ra cho tôi chơi đùa chút đi.”
“Không thành vấn đề, chuẩn bị thẻ ngân hàng đi, tôi gửi tiền cho anh.”
Hàn Tam Thiên cũng không quay đầu lại nói.
Mặc Dương sững sờ tại chỗ, chỉ đùa một chút, thuận miệng nói hai triệu, người này thế mà lại làm thật sao!
“Có tiền thật là tốt, đúng không?”
Mặc Dương nói với Lâm Dũng.
Lâm Dũng cũng thành thật gật đầu, đối với câu chuyện của hai ông trùm chỉ có kinh ngạc, cảm giác hoàn toàn không có cách nào tiến vào thế giới của bọn họ.
Một người không mua nổi gói thuốc, một người thì thuận miệng là hai triệu, hai người này sao có thể chơi được với nhau vậy?
Hàn Tam Thiên lái xe đến công ty đón Tô Nghênh Hạ đi làm về, Tô Nghênh Hạ lên xe xong phấn khích nói: “Chuyện hợp tác đã giải quyết xong hết rồi, anh liên lạc với bạn học của anh sao?”
“Ừ, hôm nay vừa mới liên lạc, giải quyết xong là tốt rồi.”
Hàn Tam Thiên nói.
Không hiểu sao trong xe bỗng nhiên im lặng lại, bởi vì Tô Nghênh Hạ còn không biết đối mặt với tình huống tối hôm nay như thế nào.
Hàn Tam Thiên biết nhát định trong lòng cô còn đang đấu tranh, nói: “Đêm nay anh có chút việc, có thể đến khuya mới về nhà.”
Tô Nghênh Hạ lầm tưởng rằng Hàn Tam Thiên cố ý giúp cô thoát khỏi cảnh xấu hồ, nói: “Chuyện em đã nói ra, sẽ không đổi ý.”
“Anh thật sự có việc, nhưng mà chỉ về muộn thôi , không có nghĩa là anh không về nhà.”
Hàn Tam Thiên cười nói, đêm nay cho dù có bị què chân, cũng phải bò mà về.