Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 522:

 

*Ở đây có cao thủ.Chắc chắn là tên đó lo vị cao thủ kia ra mặt, cho nên mới lựa chọn rời đi.” Đông Hạo giải thích.

 

Cao thủ?

 

Trong võ đài sao lại có cao thủ xuất hiện được, hơn nữa không cần ra tay đã có thể chế ngự được Võ Phong!

 

Hàn Tam Thiên lướt mắt nhìn khắp võ đài, cũng không phát hiện được nhân vật đặc biệt nào.

 

Lúc này, Võ Phong đã rời khỏi sàn đấu boxing, cố gắng tăng tốc độ, muốn mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.

 

Nhưng mà sau lưng của anh ta, từ đầu đến cuối luôn có một ánh mắt mãnh liệt đi theo, điều này khiến lưng Võ Phong có cảm giác phát lạnh.

 

Trán của Võ Phong không tự chủ mà toát ra mồ hôi lạnh, lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Võ Phong vội rẽ vào.

 

Nếu đối phương đang theo dõi, dù mình lần trốn thế nào cũng đều vô dụng, chỉ bằng trực tiếp đối mặt.

 

Trong hẻm nhỏ không có một ai, ngay khi Võ Phong dừng bước, cảm giác rất rõ đằng sau có người đang chậm rãi tới gần.

 

“Ông là ai?” Võ Phong xoay người, người ở trước mặt anh ta chính là ông lão ở sàn đấu boxing kia.Nhìn qua thì bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng Võ Phong biết rất rõ, ông ta tuyệt đối là một cao thủ cực đỉnh.

 

“Cậu rất mạnh?”

 

Ba chữ này khiến cho mồ hôi lạnh trên người Võ Phong rơi xuống như mưa.

 

Ở trước mặt người bình thường, Võ Phong hoàn toàn dám nói ra ba chữ này.Nhưng ở trước mặt ông ta, đây chính là một trò cười.

 

“Tôi không hề có thù oán với ông.” Võ Phong đáp lại.

 

“Tôi muốn đánh cậu, chẳng lẽ còn cần đến lý do à?”

 

Trong lòng Võ Phong than khổ, lão già này ở chỗ mẹ nào nhảy ra, sao lại ngang ngược như vậy.

 

“Ông là muốn giúp tên đó?” Võ Phong nghỉ ngờ.Cao thủ cấp bậc như thế này, sẽ không vô duyên vô cớ ra tay dạy dỗ minh. Lý do duy nhất mà Võ Phong có thể nghĩ đến, chính là ông ta ra mặt thay cho Hàn Tam Thiên.

 

Thế nhưng nếu thật sự bên cạnh Hàn Tam Thiên có cao thủ như vậy, tại sao lại không gọi ra từ sớm?

 

“Giúp ai không quan trọng, quan trọng chính là hôm nay cậu nhất định phải bị dạy dỗ.” Nói xong lời này, bóng người của ông ta đột nhiên trở nên mơ hồ.

 

Trong lòng Võ Phong hoảng hốt, tốc độ của mình tuy rằng đã nhanh, nhưng so sánh với lão già trước mặt này, rõ ràng chính là núi cao còn có núi cao hơn.

 

Còn chưa kịp phản ứng, Võ Phong nháy mắt đã cảm thấy thân thể của mình mắt đi trọng lượng, như diều đứt dây bay về sau.

 

Giữa không trung, bóng ngườiấy lại biến mắt lần nữa.Ngực của Võ Phong bị đánh liên tục, cơ thể bay ngược lại, nện xuống mặt đất.

 

Mặt đường xi măng bị rạn nứt ra vô số kẽ hở, Võ Phong phun ra một ngụm máu tươi, thảm hại vô cùng.

 

Ông già nhìn thoáng Võ Phong, lập tức quay người rời đi.Bên trong hẻm nhỏ khôi phục lại sự yên tĩnh, giống chưa từng xảy ra chuyện gì.

 

Võ Phong khó khăn ngồi dậy, tựa ở bên tường, vẻ mặt thống khổ.

 

Mặc dù không biết ông già này có đến vì Hàn Tam Thiên hay không, nhưng khả năng này là rất lớn.

 

“Tiểu thư, xem ra tên Hàn Tam Thiên này cũng không hề dễ dàng đối phó như tưởng tượng.”

 

Sau khi Hàn Thanh rời khỏi sàn đầu boxing, ngay lập tức quay về khách sạn lấy di động ra cho Hàn Yên xem.

 

Lúc Hàn Yên nhìn thấy bộ dạng chật vật Hàn Tam Thiên, cũng cảm thấy không có gì là ngoài dự liệu.Ở trong mắt cô ta, đây chẳng qua là biểu hiện bình thường của kẻ bỏ đi mà thôi.

 

“Không có gì ngạc nhiên cả.Đối với một tên vô dụng mà nói, không lùi bước, chẳng lẽ còn có cách nào khác nữa?” Hàn Yên khẽ cười.

 

Hàn Thanh gật đầu.Vốn dĩ cô ta còn cho rằng khi Hàn Yên xem video sẽvui vẻ, nhưng khi nghe Hàn Yên nói như vậy, chính cô ta cũng cảm thấy không thú vị.

 

“Tiểu thư nói đúng.”

 

“Đúng rồi, Võ Phong đâu?” Hàn Yên hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK