Chương 79: Cho vay một tỷ.
Khi tất cả mọi người nhìn chằm chằm Tô Nghênh Hạ, cô đang tức giận thì Hàn Tam Thiên thì thầm bên tai cô vài câu.
Tô Nghênh Hạ khiếp sợ nhìn Hàn Tam Thiên, lắc đầu, tất cả mọi người đang muốn đầy trách nhiệm lên đầu cơ, nếu cô chủ động ôm đồm, không phải cho bọn họ cơ hội sao?
Hàn Tam Thiên gật đầu, nói: “Tin anh.”
Tô Nghênh Hạ sửng sốt, mỗi lần Hàn Tam Thiên nói hai chữ này cô đều không do dự lựa chọn tin tưởng, sự tin tưởng này đã trở thành một sự ỷ lại.
“Bà nội, cháu có cách để ngân hàng cho vay.” Tô Nghênh Hạ đứng lên nói.
Lời này vừa nói ra khiến Tô Hải Siêu cười lạnh, bà nội đã không thể đi vay, Tô Nghênh Hạ sao có thể làm được.
“Cô đừng ba hoa chích chòe, việc bà nội không làm được, cô có thể làm được sao?” Tô Hải Siêu nói.
“Hải Siêu, nếu cô ta muốn khoe khoang cứ để cô ta khoe khoang, nên nói chuyện quan trọng ngay bây giờ, nếu cô không làm được thì sao?” Tô Diệc Hàm cười nói.
“Nếu không làm được, tôi sẽ bán biệt thự Sơn Yêu. Nhưng nếu tôi làm được, tôi có một yêu cầu.” Tô Nghênh Hạ nói.
*Yêu cầu gì?” Bà cụ đứng lên hỏi. Nếu thực sự tìm được ngân hàng cho vay, nguy cơ của nhà họ Tô được giải trừ, chẳng sợ Tô Nghênh Hạ có nhiều yêu cầu, bà cụ cũng sẵn sàng đáp ứng.
“Sau này cháu sẽ được quyền xử lý tài chính của công ty.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Cái gì!”
“Tô Nghênh Hạ, cô điên rồi sao?”
“Xử lý tài chính của công ty, sao cô không nói luôn giao toàn bộ công ty cho cô rồi.”
Đám họ hàng nhà họ Tô tức giận bật dậy, hiện giờ Tô Nghênh Hạ đã trở thành người phụ trách dự án phía tây, nếu giao tài chính cho cô, chẳng phải trong công ty cô là người có quyền nhất à? Mắấu chốt là nếu khi Tô Nghênh Hạ quản lý tài chính, bọn họ muốn tham ô thêm ít, Tô Nghênh Hạ cố tình cản trở thì sao giờ?
“Tô Nghênh Hạ, cô điên rồi, bà nội sao giao quyền quản lý tài chính cho cô được?” Tô Hải Siêu luôn tìm cơ hội lấy lại quyền lợi của mình ở công ty, bây giò Tô Nghênh Hạ lại chõ mũi vào, anh ta không đồng ý là chuyện bình thường.
Tô Diệc Hàm khinh bỉ Tô Nghênh Hạ, nói: “Tô Nghênh Hạ, tôi không ngờ cô lại tham như vậy, muốn nuốt công ty một mình.”
*Tô Diệc Hàm, sao tôi lại chiếm công ty? Tôi có lấy một đồng nào không nên lấy sao? Nhưng mấy người, mỗi năm tham ô của công ty không ít, trong lòng mấy người tự hiểu. Nếu mấy người muốn tôi giải quyết vấn đề tài chính này, sau này tôi tự quản lý tài chính của công ty thì có vấn đề gì sao? Hay mấy người có thể giải quyết?” Tô Nghênh Hạ nói thẳng mặt.
Tô Nghênh Hạ nhìn tất cả người nhà họ Tô trong phòng khách, tầm mắt tới nơi nào, là người đó né tránh, bọn họ rõ năng lực của mình, chuyện này bọn họ không thể dính vào.
“Nghênh Hạ, cháu có biện pháp vay được sao?” Bà cụ hỏi, tuy bà không muốn giao quyền xử lý tài chính cho Tô Nghênh Hạ, nhưng tình hình hiện tại khiến bà không có lựa chọn khác.
“Bà nội, bà đừng tin lời cô ta nói, cô ta sao đi vay được. Một hai trăm triệu thì giải quyết được vấn đề gì, cô ta chỉ muốn lấy quyền lợi của công ty thôi.” Tô Hải Siêu lo lắng nói, không thể để bà nội tin tưởng Tô Nghênh Hạ được, bằng không anh ta không bao giờ có cơ hội nắm quyền ở công ty nữa.
“Tô Nghênh Hạ, cô dám dùng trò hề này trước mặt bà nội sao, cô nghĩ bà nội là người dễ bị lừa vậy à?” Tô Diệc Hàm cười lạnh.
“Đúng rồi, muốn quản lý tài chính của công ty, cô nên nói con số mình có thể vay được đi.” Tô Quốc Lâm nói.
Tô Nghênh Hạ chưa kịp trả lời thì một âm thanh vang lên: “Một tỷ Mọi người nhìn theo hướng vang lên, thì ra Hàn Tam Thiên đang nói.
“Hàn Tam Thiên, anh có quyền nói chuyện ở đây sao? Mẹ nó, anh khoác lác không nhìn thời tiết à, cẩn thận ra ngoài bị sét đánh đó?” Tô Hải Siêu cười nói.
Đám họ hàng nhà họ Tô không tin, bà cụ Tô cũng không tin, nơi cho vay một tỷ, nhà họ Tô sao vay được.
“Hàn Tam Thiên, cậu câm miệng, cậu không có quyền lên tiếng ở đây.” Bà cụ khó chịu, một thằng cóc ghẻ mà to mồm như thế.
Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên, rồi nói với bà cụ: “Bà nội, anh ấy không nói giỡn đâu. Cháu có thể lấy được một tỷ, nhưng điều kiện là toàn quyền quản lí tài chính của công ty.”
Bà cụ thấy Tô Nghênh Hạ chắc chắn như thế, không kìm được thở gấp, nếu lấy được một tỷ cho vay, bà không phải lo tình hình tài chính của công ty nữa.
“Nếu cháu lấy được, bà sẽ đồng ý.” Bà cụ nói.
Những lời này khiến Tô Hải Siêu cùng Tô Diệc Hàm không dám lớn tiếng nữa, vì nếu Tô Nghênh Hạ làm được, cô ta chắc chắn có tư cách nắm quyền xử lý tài chính của công ty, nhưng với tiền đề cô ta phải làm được.
Một tỷ, nhà họ Tô bọn họ dựa vào gì để được vay một tỷ, dù thế chấp cả công ty, ngân hàng cũng không đồng ý.
“Lần này Tô Nghênh Hạ xong đời rồi, cô ta sao có thể vay một tỷ được.” Sau khi người nhà họ Tô giải tán, Tô Diệc Hàm và Tô Hải Siêu ngồi chung một xe rời đi, Tô Diệc Hàm chế nhạo.
“Giá trị của công ty đương nhiên không được vay nhiều như thế, nhưng anh vẫn lo nếu Tô Nghênh Hạ thực sự nắm quyền tài chính của công ty, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ rất khổ.” Tô Hải Siêu lo lắng.
“Cần gì mà lo, trừ khi cô ta có ý định bán mình, nhưng cô ta như thế, dù có đồng ý đi bán, cũng không có ai thèm để ý tới đó.” Tô Diệc Hàm ác ý.
Ở khung cảnh khác, trên chiếc xe Audi A6.
Tô Nghênh Hạ lái xe, thần trí hoảng hốt, Hàn Tam Thiên đưa cho cô ý tưởng đó, nhưng cô chưa bao giờ ngờ tới Hàn Tam Thiên sẽ nói ra việc cho vay một tỷ như thề.
“Tam Thiên, anh nghĩ em lấy được một tỷ sao?” Tô Nghênh Hạ hỏi.
“Hàn Tam Thiên, nếu việc này không thành, chúng ta sẽ mắt biệt thự, sao cậu có thể há mồm lấy được một tỷ như thế chứ, cậu cho rằng tiền rơi xuống từ trên trời sao?” Hàn Tam Thiên chưa kịp nói gì, Tưởng Lam đã oán thán. Tính tình bà đã khiêm nhường lại một ít, nếu như bình thường, chắc chắn đã nhảy dựng lên chửi rủa Hàn Tam Thiên.
Đương nhiên, bà không chì chiết người khác cũng có nguyên nhân, Tưởng Lam đang muốn Hàn Tam Thiên sang tên biệt thự cho Tô Nghênh Hạ.
“Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.” Hàn Tam Thiên nói.
Nghe Hàn Tam Thiên nói vậy, Tô Nghênh Hạ yên tâm hẳn.
Tưởng Lam hừ lạnh, không nói chuyện nữa.
Tô Quốc Diệu lo lắng sốt ruột nói: “Nếu không vay được, chúng ta không còn biệt thự đâu.”
“Ba, Hàn Tam Thiên nói không có vấn đề thì chắc chắn không có vấn đề, ba không cần lo lắng đâu.” Tô Nghênh Hạ nói.
Lời Tô Quốc Diệu vừa dứt khỏi môi, cuối cùng đành nuốt lại, ông muốn nói Hàn Tam Thiên dựa vào việc gì có thể làm được? Nhưng nghĩ mình vẫn đang ở trong biệt thự của người ta, giờ không nên tranh cãi với Hàn Tam Thiên.
Về đến nhà, Hàn Tam Thiên gọi điện cho ngân hàng, lần trước lấy tiền giám đốc có tình để lại số cho Hàn Tam Thiên, muốn tạo mối quan hệ với anh nhưng Hàn Tam Thiên không quan tâm tới cô ta. Dù cô ta quyến rũ đó, nhưng đó không phải là khẩu vị của Hàn Tam Thiên.
Khi giám đốc nhận được điện thoại của Hàn Tam Thiên, nghe yêu cầu của Hàn Tam Thiên, chuyện lớn như thế cô không tự quyết định được, chỉ có thể báo lại với tổng giám đốc ngân hàng.
“Tốt nhất ngày mai gặp tôi, bằng không mọi tài sản của tôi ở bên các vị sẽ được chuyển sang ngân hàng khác.” Hàn Tam Thiên không đợi giám đốc trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Hàn Tam Thiên làm chuyện này đơn giản lắm, trực tiếp đưa cho Tô Nghênh Hạ một tỷ là xong nhưng tiền đó từ đâu ra, anh không thể giải thích được. Cho nên sau quá trình suy đi tính lại, anh quyết định thông qua ngân hàng để làm việc.
“Anh Đỗ, có một vị khách lớn đảm bảo việc cho nhà họ Tô vay, anh có thời gian không tới nói chuyện với khách hàng.” Giám đốc gọi điện cho Đỗ Hồng, nói thẳng mọi việc.
Ề “Nhà họ Tô? Nhà họ Tô nào co?” Đỗ Hồng hỏi.
“Nhà họ Tô phụ trách dự án phía tây.”
“Ha ha, cô trả lời người ta, bảo người ta cút đi, tôi không có thời gian tiếp họ.” Đỗ Hồng cười khẩy, tất cả ngân hàng tại Thiên Vân sẽ không cho nhà họ Tô vay, ông cũng được thông báo, còn được hưởng một phần hoa hồng nữa.
“Anh Đỗ, vị khách lớn kia nói, nếu không cho nhà họ Tô vay, mọi tài sản của người đó tại ngân hàng bên mình sẽ được chuyển sang ngân hàng khác.” Giám đốc vừa nghe thấy thế thì phát bực. Một khi tài sản của Hàn Tam Thiên được chuyển đi, bọn họ sẽ gặp phải tổn thất lớn.
“Chuyển thì chuyển đi, mấy người có tiền tưởng tôi để bọn họ vào mắt sao?” Đỗ Hồng khinh thường.
“Anh Đỗ, vị khách lớn này có tài sản trên chục tỷ đó!”