Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 484:

 

“Bà nói vậy nghĩa là sao?” Tô Quốc Diệu nhìn Tưởng Lam với vẻ mặt khó hiểu, trong lòng không khỏi xuất hiện một loại dự cảm bắt thường.

 

Hai người bọn họ là vợ chồng nhiều năm như vậy, Tô Quốc Diệu tất nhiên hiểu rất rõ nhân phẩm của Tưởng Lam. Nhưng ông ta lại đoán không ra bà ta đang nghĩ gì trong đầu, bởi vì quyết định của bà ta luôn là thứ mà người thường không tài nào hiểu nỗi.

 

“Hàn Tam Thiên đã tuyên bố không thể đối phó được Hàn Yên. Nếu cậu ta toi đời, nhà họ Tô phải làm sao mới có thể thoát khỏi cảnh cá chết chung một ao chứ?”

 

Tưởng Lam hỏi ngược lại Tô Quốc Diệu.

 

Ông ta cảnh giác nhìn bà ta, nói: “Bà lại muốn làm chuyện xấu gì nữa? Tôi khuyên bà đừng có làm xằng làm bậy, bây giờ tình cảm giữa Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên rất tốt, không phải là thứ bà có thể phá hư đâu.”

 

Tưởng Lam cắn chặt răng, nói: “Tình cảm rất tốt thì đã làm sao, lẽ nào chúng ta phải chấp nhận chôn cùng Hàn Tam Thiên hả?

 

Có lẽ bây giò Nghênh Hạ sẽ trách tôi, nhưng sau này nó sẽ hiểu, tôi làm như vậy nều là vì muốn tốt cho nó.”

 

“Bà định làm thế nào?” Tô Quốc Diệu sợ Tưởng Lam sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó, vì thế ông ta vội vàng hỏi.

 

Tưởng Lam hít sâu một hơi, nói: “Để hai đứa chúng nó tạm thời ly hôn. Nếu Hàn Tam Thiên có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này thì sau này tái hôn cũng được. Còn nếu cậu ta không vượt qua được thì cũng không liên quan gì đến chúng ta cả.”

 

Tạm dừng một lúc, bà ta lại nói tiếp: “Bây giờ trong tay cậu ta chắc chắn là có rất nhiều tiền, là tài sản chung giữa hai vợ chồng, nửa trong số đó hẳn là của Nghênh Hạ.”

 

Nghe Tưởng Lam nói xong, Tô Quốc Diệu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, người phụ nữ này đúng là quá đáng sợ, lúc trước tại sao ông ta lại kết hôn với bà ta chứ!

 

Có lợi ích thì giữ Hàn Tam Thiên bên cạnh, bây giờ có nguy hiểm lại thẳng chân đá Hàn Tam Thiên đi, hơn nữa đá thôi thì không nói, bà lại còn muốn lấy được tiền của Hàn Tam Thiên!

 

Hay nói lòng dạ đàn bà như rắn rết, trước đây Tô Quốc Diệu chỉ cảm thấy Tưởng Lam là một người đàn bà lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ, nhưng bây giờ xem ra, sự thâm độc của bà đâu chỉ so với rắn rết!

 

“Bà điên rồi sao, trong khoảng thời gian nhạy cảm này bà lại muốn chúng nó ly hôn.” Tô Quốc Diệu nghiến răng nghiên lợi nói.

 

“Tô Quốc Diệu, bây giờ ông ngày nào cũng uống rượu, tiền đó từ đâu ra, là tiền ông tự kiếm ra sao? Nếu ông có bản lĩnh thì tôi cần phải làm như vậy hả. Nếu tôi không làm như vậy, bị Hàn Tam Thiên liên lụy, kết cục sau này chính là giống như Giang Phú, chẳng lẽ ông muốn lưu lạc đầu đường xó chợ sao?” Tưởng Lam nói.

 

“Lưu lạc đầu đường xó chợ thì sao.” Ít khi thấy Tô Quốc Diệu thẳng sống lưng nói: “Loại chuyện bất nhân bất nghĩa thê này, sẽ bị thiên lôi đánh trúng đó. Hơn nữa bây giờ là lúc vợ chồng chúng nó cùng gánh hoạn nạn, nếu bà muốn Nghênh Hạ ly hôn với cậu ta, Nghênh Hạ có thể tha thứ cho chính bản thân nó sao? Hơn nữa tôi tin con bé tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”

 

Ánh mắt Tưởng Lam nhìn Tô Quốc Diệu sáng như đuốc, bà ta vốn cho rằng suy nghĩ này của bà ta sẽ nhận được sự ủng hộ của ông ta, nào ngờ ông ta lại có thái độ như vậy.

 

Thiên lôi đánh trúng?

 

Người không vì mình mới bị trời tru đất diệt, bây giờ bà chẳng qua cũng là vì bản thân, vì muốn tìm một chút yên ổn cho Tô Quốc Diệu và Tô Nghênh Hạ mà thôi.

 

“Tô Quốc Diệu, cái gì gọi là bất nhân bắt nghĩa, con mẹ nó, ông ăn ông uống đều là phân với nước tiểu sao, mua được mấy thứ đó nhờ tiền từ trên trời rơi xuống sao?” Tưởng Lam hung hăng nói.

 

Nếu là trước kia, dáng vẻ này của Tưởng Lam sẽ khiến cho Tô Quốc Diệu cảm thầy vô cùng sợ hãi, bởi vì ông chính là một người sợ vợ, bởi vì bản thân ông không có bản lĩnh, bởi vì ông ăn hại, thế nên bị mắng cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

 

Nhưng hôm nay, thái độ của Tô Quốc Diệu lại vô cùng kiên định, không hề sợ hãi nhìn Tưởng Lam: “Tôi thà ăn phân uống nước tiểu cũng không muốn để Nghênh Hạ làm ra loại chuyện như vậy.

 

Loại vinh hoa phú quý táng tận lương tâm này, có nó thì có ích lợi gì chứ.”

 

Tưởng Lam giận run cả người, đi đến trước mặt Tô Quốc Diệu, bốp bốp tát hai cái vào mặt ông, lạnh giọng nói: “Vậy thì một mình ăn phân uống nước tiểu đi, Tưởng Lam tôi tuyệt đối không thể mắt đi mọi thứ mà tôi đang có hiện giờ.”

 

Mặt Tô Quốc Diệu đau rát, nhưng ông vẫn không hề lùi bước, lên tiếng khuyên nhủ: “Tôi khuyên bà tốt nhất đừng làm như vậy, đừng hết lần này đến lần khác làm hao mòn dần tình cảm của Tô Nghênh Hạ đối với bà. Cho dù bà là mẹ ruột sinh ra nó, cuối cùng cũng sẽ khiến cho Nghênh Hạ chán ghét bà thôi.”

 

“Hừ.” Tưởng Lam hừ lạnh một tiếng, nói: “Chuyện này tôi đương nhiên sẽ không nói với Nghênh Hạ, tôi sẽ làm Hàn Tam Thiên chủ động rời đi, nếu cậu ta yêu Nghênh Hạ thì phải có tư cách bảo vệ Nghênh Hạ. Mọi nguy hiểm nên để cho cậu ta một mình gánh vác.”

 

Tô Quốc Diệu thở dài, ông biết dù ông có khuyên thế nào đi nữa, Tưởng Lam cũng không hồi tâm chuyền ý. Đối với bà ta mà nói, tình cảm giữa Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ vốn không quan trọng, thứ quan trọng chỉ có cuộc sống vinh hoa phú quý của bà ta mà thôi.

 

Dưới lầu, sau khi Tô Nghênh Hạ nghe hết toàn bộ câu chuyện của Hàn Tam Thiên, vẻ mặt tuy không hề có chút đau thương nào, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK