Chương 113: Tôi được yêu quý
Đến nhà họ Thiên phải mang theo thành ý. Càng là thành viên quan trọng trong nhà họ Tô thì sẽ càng thể hiện thành ý của bản thân.
Hiển nhiên là Hàn Tam Thiên không có tư cách đó, hơn nữa bà cụ không hề nghĩ tới chuyện để Hàn Tam Thiên ra mặt. Anh là tên rác rưởi nỏi tiếng ở thành phố Thiên Vân này, nếu nhà họ Thiên mà biết nhà họ Tô phái anh đi thì nhà họ làm gì còn tư cách nào để tham dự tiệc mừng thọ đây.
“Tô Diệc Hàm, cháu cố ý không muốn nhà họ Tô lấy được thiệp mời ư?” Bà cụ lạnh lùng nói.
Nghe nói vậy, khuôn mặt đắc ý của Tô Diệc Hàm như bị dội một chậu nước lạnh, nhanh chóng cúi đầu nói rằng: “Cháu xin lỗi, cháu không có ý này.”
“Nghênh Hạ, không thì cô đi một mình thôi. Dù sao cô đã mắt mặt nhiều năm thành thói quen rồi, hoàn toàn không sợ gì đúng không?” Tô Hải Siêu nói. Nhiều năm như vậy, nhà họ Thiên hoàn toàn không để ý nhà họ Tô, Tô Hải Siêu cũng bị bơ mấy lần. Anh ta không hề muốn đi năm nay, biết thừa là sẽ mắt mặt thì sao phải đưa mặt vào tay người khác chứ, khổ như thế để làm gì?
“Bà nội, cháu đi cũng được nhưng cháu không đảm bảo là sẽ hoàn thành nhiệm vụ được.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Không không, bây giờ cô đã là người phụ trách dự án phía tây thành phố rồi, cô phải tranh thủ cơ hội này giúp nhà họ Tô chúng ta chứ.” Tô Hải Siêu biết thừa chuyện này khó khăn bao nhiêu, anh ta cũng biết chuyện này mất mặt đến thế nào.
Nhưng sau khi Tô Nghênh Hạ đồng ý, anh ta muốn Tô Nghênh Hạ phải cam đoan làm được.
“Tô Hải Siêu, anh có ý gì?” Tô Nghênh Hạ cau mày nói.
“Ta không có ý gì cả, chỉ là giờ cô giỏi như thế, máy phiền phức kia đều nghĩ biện pháp giải quyết được, chút chuyện nhỏ này còn làm khó cô được hay sao?” Tô Hải Siêu cười nói.
Cái loại cố tình gây khó dễ thế này mà áp dụng vào truyện khác thì những họ hàng khác và bà cụ sẽ phụ họa Tô Hải Siêu.
Nhưng muốn tham gia tiệc mừng của Xương Thịnh khó khăn thế nào ai ngồi ở đây đều biết. Vậy nên không ai hùa theo Tô Hải Siêu cả.
“Nghênh Hạ, cháu cứ làm hết sức là được.” Bà cụ nói.
Lúc này, Hàn Tam Thiên đứng lên, nói: “Bà nội, hay là để cháu đi cho.”
Câu này khiến tất cả mọi người phụt cười. Tên này không tự biết thân biết phận sao? Để anh đại diện cho nhà họ Tô khéo chưa đến được cửa nhà người ta đã bị tống đi rồi nhỉ?
“Hàn Tam Thiên, hôm nay trước khi ra ngoài cậu bị lừa đá hỏng đầu à. Để cậu đi thì thành ra nhà họ Tô chúng tôi bị nhà họ Thiên ghi hận à?”
“Không sai, dù sao cậu cũng không phải là người nhà họ Tô, nhà họ Thiên mà biết chúng ta không có thành ý như thế thì làm sao mời chúng ta tham dự tiệc mừng thọ được.”
“Đúng là không tự biết thân biết phận, ngu không có chỗ để.
Cậu nghĩ nhà họ Thiên là nhà nào mà dám tùy tiện đến chứ?”
Tô Hải Siêu đứng lên, cười lạnh nói: “Hàn Tam Thiên, gần đây cậu hống hách thế nhỉ? Chuyện gì cũng muốn thò một chân vào, có phải vì cậu thèm muốn một chân trong hội đồng quản trị, sau đó để mọi thứ cho cậu gánh vác đúng không?”
Lần này là mấy câu nói bóng nói gió, Tô Hải Siêu lén lút châm chọc bà cụ, lá gán đúng là không nhỏ chút nào.
“Như mấy người từng nói, tôi không phải người của nhà họ Tô nên tôi được mời cũng không có nghĩa là nhà họ Tô cũng được mời. Nhưng tôi đồng ý giúp đỡ nhà họ Tô một chút.” Hàn Tam Thiên nói.
ni ” Tô Diệc Hàm ôm bụng cười to, nói: “Hàn Tam Thiên, cậu nói là cậu được mời, chém gió ghê như vậy không sợ bị thổi bay người à2”
“Đúng là tôi được mời, hơn nữa còn là Thiên Xương Thịnh tự mình đứng ra mời tôi.” Hàn Tam Thiên nói.
“Ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ha ha.”
“Cười chết tôi rồi, cái tên chém gió này bị ngu à, thế mà lại nói Thiên Xương Thịnh tự mình đứng ra mời nó.”
“Hàn Tam Thiên, cậu nghĩ mình người nồi tiếng gì vậy? Ông trùm kinh doanh hay là quan to chức lớn nào mà ngay cả Thiên Xương Thịnh phải tự mình ra mặt? Con mẹ nó cậu thích chém gió thì cũng đừng chém thành siêu bão thế chứ.”
x Trong tiếng cười nhạo châm chọc, Hàn Tam Thiên vân bình tĩnh như trước, có khoác lác ‘chém gió’ hay không bản thân anh rất rõ ràng.
Lúc này Tô Nghênh Hạ cau mày, lén lút liếc nhìn Hàn Tam Thiên.
Cô có cảm giác Hàn Tam Thiên không hề khoác lác, chuyện gì anh không làm được sẽ không bao giò tùy tiện nói ra. Hơn nữa hôm qua Thiên Linh Nhi còn đưa cho anh một chiếc Lamborghini, điều này nói rõ anh và nhà họ Thiên có quan hệ gì đó.
Coi như là lý giải được việc Thiên Xương Thịnh tự mình đứng ra mời.
Nhưng Tô Nghênh Hạ không hiểu, vì sao đột nhiên Hàn Tam Thiên lại có quan hệ tốt với nhà họ Thiên vậy 2 Nên biết là người có thể tham gia tiệc mừng thọ của Thiên Xương Thịnh đều là những người rất nổi tiếng trong thành phố Thiên Vân này. Kể cả có là những người cao quý đó thì cũng chỉ nhận được thiệp mời của nhà họ Thiên thôi, chắc chắn không được Thiên Xương Thịnh tự mình mời.
Nếu quan hệ vẫn như trước đây, lúc này Tô Nghênh Hạ đã khẽ hỏi Hàn Tam Thiên rồi, nhưng cô không làm vậy, chỉ lặng lẽ nghe những thân thích kia chế nhạo Hàn Tam Thiên thôi.
“Hàn Tam Thiên, đây là nơi thương lượng việc chính, không phải nơi để cậu kể chuyện cười.” Bà cụ lạnh giọng trách cứ.
“Bà nội, dù bà nghĩ là cháu đang nói đùa nhưng những gì cháu nói là thật.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
“Tôi không chứa được tên ngu là cậu mà, cậu nói cậu được Thiên Xương Thịnh mời, dựa vào cái gì chứ?” Tô Hải Siêu thiếu kiên nhẫn nhìn Hàn Tam Thiên nói.
“Có, lẽ là ông yêu thích tôi.” Hàn Tam Thiên nói.
“Yêu thích cậu? Yêu thích sự uất ức của cậu như rác rưởi sao?
Con mẹ nó cậu khiến tôi quá đau đầu. Ngay cả khoác lác cũng không học được, đúng là tên rác rưởi tới cùng cực.” Tô Hải Siêu xoa xoa huyệt Thái Dương, hơi đau đầu. Tại sao nhà họ Tô là có một đứa ở rễ ngớ ngắn như thế này, cũng may chỉ có nội bộ nhà họ Tô biết thôi. Nếu mà lại bị truyền ra ngoài nữa, nhà họ Tô sẽ lại trở thành trò cười của toàn bộ thành phố Thiên Vân.
“Hàn Tam Thiên, cậu ngậm cái miệng thối đó lại đi. Tôi ngồi nghe cậu nói thôi còn cảm thấy buồn nôn. Tìm một cái gương tự soi lại bản thân đi, xem lại bộ dáng uất ức của mình là như thế nào. Nói máy lời đó ra để chúng tôi buồn nôn sao?” Tô Diệc Hàm ghét bỏ nhìn Hàn Tam Thiên.
“Bà nội, bà xác định không cần cháu hỗ trợ?” Hàn Tam Thiên không nhìn Tô Hải Siêu và Tô Diệc Hàm, chỉ hỏi bà cụ.
Bà cụ cũng không nhịn được nở nụ cười xem thường, nói: “Lòng tốt của cậu tôi tự giữ trong lòng được, nhà họ Tô chưa cần tới lượt tên rác rưởi là cậu giúp đỡ.”
Hàn Tam Thiên không nói nhiều. Ngồi trở lại vị trí của mình, nhìn Tô Nghênh Hạ qua khóe mắt, thở dài trong lòng. Nếu em có thể nói giúp anh một câu thì liệu thái độ của họ có thay đổi không?
Ba năm kiên trì vì sao đột nhiên lại biến thành như thế này chứ?
Hàn Tam Thiên không rõ, Tô Nghênh Hạ cũng không thể giải thích được. Cô không có cách nào cúi đầu với Hàn Tam Thiên, đặc biệt là sau chuyện Thiên Linh Nhi tặng xe, cô càng không muốn nói giúp Hàn Tam Thiên bát kỳ lời hay nào.
Phụ nữ rơi vào bể tình thì chỉ số thông minh sẽ giảm về không, mà người phụ nữ đã ghen lên thì chỉ số thông minh còn tụt xuống mức âm.
Đương nhiên, trong này còn có một phần kiêu ngạo của Tô Nghênh Hạ. Vì cô cũng đã quen việc Hàn Tam Thiên nhường nhịn lùi bước suốt ba năm nay rồi.
Không cho anh cơ hội giải thích, thì anh cũng sẽ không giải thích luôn sao?
“Nghênh Hạ, cháu đại diện cho nhà họ Tô đến nhà họ Thiên.
Bà đã chuẩn bị xong lễ vật rồi.” Bà cụ giải quyết dứt khoát.
Lúc này, người hầu của nhà họ Tô đi vào phòng khách, nói với bà cụ: “Bên ngoài có người đến, nói là người của nhà họ Thiên.”
Bà cụ vụt cái đứng dậy, người của nhà họ Thiên!
š Sao đột nhiên người của nhà họ Thiên lại đến nhà họ Tô chứ?
Chẳng lẽ là. …
“Nhanh, mau mời họ vào.” Bà cụ kích động nói.
Chỉ chốc lát sau, một người trung niên đi vào phòng khách, rõ ràng là trong tay cầm một thứ giống như thiệp mời. Khi họ hàng nhà họ Tô nhìn thấy, từng người từng người trợn mắt há mồm.
Đây là người do nhà họ Thiên phái tới đưa thiệp mời ư?2 Bây giờ nhà hộ Tô đã có tư cách nhận thiệp mời tham gia tiệc mừng thọ rồi, điều này chứng tỏ nhà họ Thiên đã để ý nhà họ Tô rồi!
“Đây là tắm thiệp mời mời đến tiệc mừng thọ của lão gia nhà chúng tôi. Đặc biệt bảo tôi đưa tới giao cho mọi người, ai đến nhận đây?” Thái độ của người trung niên kia không hề khiêm tốn mà mang theo một phần ngạo mạn.
Nhưng thái độ đó của ông ta rơi vào mắt người nhà họ Tô thì là chuyện đương nhiên, dù sao ông ta chính là người do nhà họ Tô phái tới đó.
Tô Hải Siêu kích động định đi lên, được nửa đường thì bị bà cụ quát lớn đứng tại chỗ: “Hải Siêu, cháu làm cái gì đấy?”
Tô Hải Siêu sửng sốt, bà cụ run run rẫy rẫy bước tới trước mặt người trung niên, nhận thiệp mời trong tay ông ta, nói: “Mong ngài cảm ơn lão gia giúp tôi, cảm ơn ông đã cho nhà họ Tô cơ hội này.”
h Ánh mắt người trung niên hơi khinh bỉ, mỗi người được nhận thiệp mời hầu như đều dùng tâm trạng này nhận. Đúng là biểu hiện của máy gia tộc tầm thường.
“Trên thiệp mời có ghi yêu cầu để tham gia tiệc mừng thọ, mấy người đừng quên nhìn đấy.” Sau khi người trung niên nhắc nhở thì rời khỏi nhà họ Tô.