Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 477:

 

Dẫu anh có bao nhiêu mánh lới ngăn cản

 

cơn sóng dữ, nhưng dưới tình huống có vô số vốn đầu tư tiến vào thị trường, thì dù là mưu kế nào đều có vẻ bát lực.

 

Dẫu là dân chúng bình thường, hay thương nhân đều chỉ nhìn ích lợi, mà phía Đông thành phố có thể đem đến lợi ích lớn hơn cho bọn họ, thì có ai sẽ coi trọng phía Tây cơ chứ?

 

Quan trọng hơn là, ngay cả thái độ của phía chính phủ, nay cũng đồng ý giúp đỡ phía Đông, điều này hoàn toàn khiến cho Hàn Tam Thiên mắt đi sự lựa chọn.

 

Chung Lương nghiền răng nghiền lợi, nói:

 

“Tập đoàn nhà họ Hàn này giống như thần binh từ trên trời rơi xuống, cố ý nhằm vào chúng ta.”

 

“Sự xuất hiện của cô ta chính là nhằm vào tôi, giờ tôi cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.” Hàn Tam Thiên không phải không nghĩ cách, cũng không muốn bị vây trong tình thế bị động như này, mà là anh không có cách nào có thể giải quyết hoàn cảnh khó khăn trước mắt.

 

Tiền với anh, chỉ là một chuỗi con số không quan trọng. Nhưng những lời này, chỉ dùng trong cuộc sống. Còn bây giờ, chuyện anh phải đối mặt, là áp lực bủa vây khắp nơi, chút tiền ấy liền có vẻ bé nhỏ không đáng kể.

 

Nhà họ Hàn ở Mỹ có lịch sử trăm năm, chỉ dựa vào mười tỷ trong tay của anh, làm sao đủ đề ngăn cơn sóng dữ được?

 

Lúc này, của văn phòng bị đẩy ra, cô thư ký xinh đẹp lộ vẻ kích động bước vào, nói với Chung Lương: “Anh Chung, có một người phụ nữ tên là Hàn Yên muốn gặp anh.”

 

Nghe thấy cái tên đó, Chung Lương giận điên người, vừa định nói không gặp, Hàn Yên đã đi đến văn phòng, bên cạnh còn đi theo Hàn Phong và Hàn Thanh.

 

Hàn Phong mặc một bộ quần áo lụa là, đi đường hận không thể đi ngang như con cua.

 

“Ngoài Hàn Tam Thiên ra, những người khác đều cút hết đi.” Hàn Phong kiêu căng ngạo mạn nói.

 

Chung Lương liếc Hàn Tam Thiên, anh sẽ không nghe theo lời Hàn Phong nói, trừ khi Hàn Tam Thiên muốn anh đi ra ngoài.

 

Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua thư ký, ý bảo cô rời đi trước, nhưng Chung Lương lại được Hàn Tam Thiên giữ lại.

 

“Anh nghe không hiểu tiếng người hả?

 

Kêu anh cút đi mà.” Hàn Phong lạnh lùng nhìn Chung Lương nói.

 

“Nếu không, anh thử tiếng chó sủa thử xem, có lẽ anh ta sẽ nghe hiểu đấy.” Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói.

 

“Đồ rác rưởi, mày nói tao là chó hả?” Ánh mắt Hàn Phong âm u lạnh lẽo nhìn Hàn Tam Thiên.

 

“Tôi cũng không nói như vậy, nhưng nếu chính anh bằng lòng thú nhận, tôi đương nhiên không có ý kiến.” Hàn Tam Thiên bình tĩnh nói.

 

Hàn Yên ngăn Hàn Phong sắp nổi điên lại. Lúc này, loại khí chất của cô chiêu quý tộc lập tức thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, nói với Hàn Tam Thiên: “Hàn Tam Thiên, bây giờ anh còn có cơ hội. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi muốn toàn bộ người dân ở đất Trung Quốc biết, từ nay về sau, anh không xưng họ Hàn, bắt kể anh thông qua TV, hay mạng Internet đều được.”

 

“Hàn Yên, cô dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ đồng ý với cô?” Hàn Tam Thiên nói.

 

“Dựa vào việc giờ tôi đã năm được tình hình của thành phố Thiên Vân trong tay, mà loại người rác rưởi như anh, còn có đường sống để phản kháng lại sao?” Hàn Yên khẽ cười nói, ánh mắt đầy sự khinh thường. Lúc này, mới chỉ là bước đầu tiên mà cô ta đối phó với Hàn Tam Thiên. Vốn liếng thật sự còn chưa xuất hiện Hàn Tam Thiên đã chẳng có sức chống đỡ, ngoài đầu hàng ra, trong mắt Hàn Yên, Hàn Tam Thiên đã không có lựa chọn nào khác.

 

“Chúng ta còn có rất nhiều thời gian để chơi.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Ánh mắt Hàn Y8 tràn ngập sự lạnh lùng, cô ta đến tìm Hàn Tam Thiên là vì không muốn mắt nhiều thời gian ở Trung Quốc, dự án phía Đông thành phó, dù tự mời rất nhiều người, ít nhất cũng phải cần hai năm mới có thể hoàn thành. Nếu kêu cô ta ở lại Trung Quốc hai năm, cô ta sẽ phát điên, cái nơi rác rưởi như này, hít thở nhiều một hơi thôi, Hàn Yên đã cảm thầy mình bị xúc phạm.

 

“Anh lấy cái gì chơi với tôi, có thực lực đó hả? Mặc dù anh có thể kế thừa toàn bộ tài sản của nhà họ Hàn, ở trong mắt tôi, cũng chỉ là một khoản tiền tiêu vặt thôi.” Hàn ‘Yên khinh thường nói.

 

“Đồ rác rưởi, mày có biết cái gì gọi là thật sự có tiền không? Mày không cho rằng có mấy trăm triệu đã là người có tiền chứ.”

 

Hàn Phong khinh thường cười nhạo Hàn Tam Thiên.

 

Hàn Thanh đứng bên cạnh hát đệm, nói: “Cậu Phong, loại người không có kiến thức như anh ta, đừng nói mấy trăm triệu, dù là mây chục triệu với anh ta thì cũng đã rất nhiều rồi.”

 

Hàn Phong khẽ cười, có ý hỏi Hàn Thanh:

 

“Tiểu Thanh, lần trước tôi mua cái đảo kia hết bao nhiêu tiền thế?”

 

“Thưa cậu Phong, chỉ mất mười ba triệu mà thôi.” Hàn Thanh cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK