Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 425:

 

“Hà Đình, trái cây tôi nhờ bà xắt đâu, còn không mau mang lên.” Tưởng Lam la lớn về phía nhà bếp.

 

Từ sau khi họ hàng đến đây, Hà Đình vốn bận đến không kịp thở, không bưng trà thì cũng xắt trái cây, những người này không khác gì chết đói, đĩa trái cây vừa được mang đến, trong nháy mắt đã hết sạch, đây đã là đĩa thứ ba, tủ lạnh đều bị vét sạch cả rồi.

 

“Dì Lam, động tác của giúp việc nhà dì chậm quá, con khuyên dì hãy mau mau đổi người đi, đừng chậm trễ việc này.”

 

Tưởng Thăng kiếng chân nhìn về phía nhà bếp, khinh thường nói.

 

“Ngay cả việc nhỏ cũng làm không xong thì còn gì là người giúp việc?” Từ Phương không hài lòng nói, khó có được cơ hội sai khiến người khác thế nên bà ta không kìm được muốn thử cảm giác này.

 

Lúc Hà Đình mang đĩa trái cây thứ ba đi ra phòng khách, đã gấp đến mức người đầy mồ hôi, nhìn Tưởng Lam nói:”Trong nhà chỉ còn những loại trái cây này, nếu muốn nhiều hơn, chỉ còn cách ra ngoài mua thôi.”

 

Lúc nói chuyện với Tưởng Lam, Hà Đình đi qua bên cạnh Tưởng Thăng, không chú ý đến tình hình dưới chân, Tưởng Thăng có ý đưa chân ra khiến Hà Đình vấp té.

 

Trái cây rơi xuống đất, Hà Đình mang vẻ mặt đau đớn xoa đầu gối của mình.

 

“Động tác của bà không chỉ chậm chạp mà ngay cả mắt cũng không tốt, không nhìn thấy chân tôi à? Hay là bà có ý đá tôi?” Tưởng Thăng đánh phủ đầu, lên tiếng trách cứ Hà Đình.

 

Khi Tưởng Lam nhìn thấy trái cây rơi đầy đất thì liền nổi giận, mắng:”Hà Đình, bà cố ý làm tôi khó xử đúng không? Việc nhỏ như thê cũng không làm được.”

 

Hà Đình không biết mình đắc tội những người này khi nào, từ khi họ đến đây, bà liên tục gặp rắc rồi.

 

Bà không thể lý giải được điều này, bởi vì Tưởng Thăng chính là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, đi đến đâu cũng gây rắc rồi, hơn nữa trong lòng Tưởng Thăng, Hà Đình chỉ là một người giúp việc, nên bịgã sai khiến, lúc này mới có thể thể hiện cảm giác hơn người của mình, Tưởng Thăng làm sao có thể bỏ qua được.

 

Quan trọng hơn là, hiện giờ Hàn Tam Thiên không có ở nhà, vì thế anh ta hoàn toàn không phải kiêng nễ gì.

 

“Xin lỗi, là tôi không cẩn thận.” Hà Đình cúi đầu nói.

 

“Không cẩn thận?” Tưởng Thăng cười lạnh, nói:”Không cẩn thận đá chân tôi thì bà cứ coi như xong chuyện rồi à? Dù gì thì tôi cũng là cháu của dì Lam, bà là người giúp việc, xin lỗi tôi là xong rồi sao?”

 

Mặc dù trong lòng Hà Đình cảm thấy rất oan ức, nhưng miệng vẫn nói:”Xin lỗi, tôi không có ý làm thế.”

 

Khi Tưởng Thăng nhìn thấy Hàn Tam Thiên, gã vô thức rùng mình, lùi lại một bước. Đôi mắt gã vô cùng kinh hoàng, gã đã thấy Lưu Hoa chết ngay trước mặt như thế nào. Nỗi sợ hãi của hắn với Hàn Tam Thiên đã xâm nhập vào tận xương tủy.

 

Từ Phương cũng mắt đi sự kiêu ngạo ban nãy, cần thận bước đến bên Tưởng Uyễn, như thể tìm kiếm sự bảo vệ của Tưởng Uyễn.

 

Nhờ có Liễu Trí Kiệt mà Tưởng Uyễn nghênh ngang kiêu ngạo trước mặt Hàn Tam Thiên và Từ Phương, nhưng sau khi trải qua mọi chuyện ở huyện Bân, cô ta nhận ra rõ ràng khoảng cách giữa mình và Tô Nghênh Hạ. Lúc này, trước mặt hai người, cô ta còn không có can đảm mà ngắng đầu lên.

 

Nếu lần này chuyến đi đến Vân Thành không phải là do Tưởng Hoành khăng khăng cố chấp, Tưởng Uyển sẽ không bao giờ chịu để mắt mặt như thế này.

 

Khi Hàn Tam Thiên thấy Hà Đình ngồi trên mặt đất, sắc mặt anh lập tức đông cứng lại. Mặc dù anh sớm đã dự liệu rằng người của Tưởng gia sẽ không chịu yên ổn, nhưng anh không ngờ rằng mới có một ngày mà bọn họ đã quá phận đền thế!

 

Bước đến bên cạnh Hạ Đình, Hàn Tam Thiên trằm giọng nói: “Dì Hà, là ai đã làm?”

 

Tưởng Thăng ở bên nghe thấy, hoảng loạn nói: “Bà ấy sơ ý ngã, không liên quan gì đến tôi.”

 

“Sao phải vội vàng cắt đứt quan hệ vậy?”

 

Hàn Tam Thiên quay đầu, lạnh lùng nhìn Tưởng Thăng.

 

Tưởng Thăng co rúm lại, mặt tái nhọt vì lo lắng và nói, “Không, không phải tôi, sao có thể là tôi được?”

 

Nhưng lời của Tưởng Thăng không đáng tin. Hàn Tam Thiên nhìn Hạ Đình và hỏi, “Dì Hạ, ai đã làm?”

 

“Bà ấy tự mình ngã. Con không tin lời của Tưởng Thăng, chả lẽ lời của ta con cũng không tin sao?” Tưởng Lam nói ở bên cạnh.

 

Trước mặt người thân, bà phải khẳng định địa vị của mình. Bà phải cho những người này biết rằng bà mới là chủ của cái gia đình này, vì vậy đương nhiên bà phải giúp Tưởng Thăng giải quyết rắc rồi này.

 

Khương Oánh Oánh gây ra, tất cả đều do Hàn Tam Thiên giải quyết. Bà không muốn làm cho gia đình Hàn Tam Thiên phải trở nên bất hòa vì mình, hơn nữa bà chỉ là một người giúp việc. Chịu chút ám ức thì có đáng là gì?

 

“Tam Thiên, dì vô tình ngã thôi.” Hạ Đình nói.

 

Những lời này khiến Tưởng Thăng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt gã không hề có sự cảm kích nào, mà thay vào đó gã còn hung hăng hơn và cảm thấy rất mắt mặt trước mặt Hạ Đình.

 

Hàn Tam Thiên TH giúp Hạ Đình hả giận, nhưng vì bà đã nói vậy nên anh cũng không có lý do gì để truy cứu nữa và anh biết chắc rằng Hạ Đình sẽ nói như vậy vì mối quan hệ giữa anh và Tưởng Lam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK