Chương 297:
Tô Hải Siêu có tiền đồ hơn cậu nhiều, đương nhiên phải đi kiếm tiền rồi.” Tô Quốc Lâm nói.
“Kiếm tiền? Phương thức kiếm tiền của anh ta chính là bắt cóc Tô Nghênh Hạ để lấy tiền chuộc sao?” Hàn Tam Thiên đẩy Tô Quốc Lâm ra.
Hai chữ này truyền tới lỗ tai của Tô Quốc Lâm, mặt ông ta trắng bệch.
Tô Quốc Lâm là người có dã tâm rất lớn, luôn hy vọng Tô Hải Siêu có thể quản lý nhà họ Tô. Giờ công ty lại trong tay Tô Nghênh Hạ khiến ông cảm thấy không cam lòng, thậm chí còn nghĩ tới nhiều phương pháp vô sỉ đối phó Tô Nghênh Hạ, hy vọng Tô Nghênh Hạ mắt việc để Tô Hải Siêu lấy lại quyền khống chế công ty.
Nhưng nó cũng chỉ giới hạn trong suy nghĩ mà thôi, ông ta hoàn toàn không có gan làm thê.
Nhưng giờ ông ta biết Tô Hải Siêu bắt cóc Tô Nghênh Hạ, điều này khiến ông ta cảm thấy sợ hãi!
Đây là tội phải ngồi tù, ông ta chỉ có một thằng con trai để sau này chăm sóc tuôi già, nếu nó phải vào tù vì tội này thì sao ông ta sông nôi!
“Mày nói dối, đừng nói xấu con trai tao, sao con tao có thể làm chuyện này.” Tô Quốc Lâm kích động nói.
“Tôi sẽ lấy chuyện này ra làm trò đùa với ông à?”” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
“Sao không thể, mày ghen ghét tài hoa của Hải Siêu, ghen ghét năng lực của nó, đối với thằng ăn bám như mày, đứng trước mặt nó cũng phải xấu hổ, mày có chuyện gì không dám làm.” Tô Quốc Lâm nói, những lời tự tin này từ đâu ra ông ta không biết, nhưng trong mắt ông, dường như chỉ có Tô Hải Siêu là giỏi nhất.
“Tài năng?” Hàn Tam Thiên khinh thường cười: “Thằng vô dụng như Tô Hải Siêu lần nào cũng làm công ty rơi vào tình cảnh phá sản vậy mà còn có tài năng? Chẳng lẽ tài năng của cậu ta ở chỗ kéo mọi người khổ cùng sao? Cậu ta chẳng qua là thằng ngu xuẩn mà thôi.”
Hai chữ ngu xuẩn khiến Tô Quốc Lâm nỗi điên, tuy Tô Hải Siêu đã làm máy chuyện ngu xuẩn nhưng chưa đến lượt Hàn Tam Thiên phán xét.
“Mày mới là đồ ngu, đồ bám váy đàn bà, loại người như mày không có tư cách nhận xét Tô Hải Siêu.” Tô Quốc Lâm cả giận nói.
Hàn Tam Thiên biết hình ảnh kẻ vô dụng của mình đã ăn sâu trong tâm trí người nhà họ Tô, anh cũng không tính thay đổi việc này. Cái nhìn của Tô Quốc Lâm đối với anh không hề quan trọng, lúc này anh chỉ muốn biết rốt cuộc Tô Hải Siêu đang ở đâu.
“Tôi hỏi lần cuối, Tô Hải Siêu đang ở đâu, tôi mà tìm được cậu ta, cậu ta chết chắc rồi, nếu ông muốn chết chung thì cứ tiếp tục giúp cậu ta giấu giếm đi.” Hàn Tam Thiên nhìn ông ta với ánh mắt lạnh băng.
Tô Quốc Lâm còn nhớ rõ lần đầu tiên ông ta cảm thầy sợ Hàn Tam Thiên, chính là lúc Tô Nghênh Hạ vẫn ở nhà cũ. Lần đó, việc hợp tác với bất động sản Nhược Thủy xảy ra vấn đề, ông và Tô Hải Siêu phải tự mình tới cửa xin lỗi Tô Nghênh Hạ, cũng vào ngày đó ông thấy ánh mắt ấy của Hàn Tam Thiên.
Ánh mắt lạnh như băng, khiến người ta không rét mà run!
“Cậu… Cậu dám!” Tô Quốc Lâm lắp bắp.
“Ông muốn thử một lần sao? Được, đề tôi cho ông thấy hậu quả ra sao, ông chuẩn bị quan tài cho anh ta đi.” Hàn Tam Thiên nói xong, xoay người đi.
Tô Quốc Lâm sợ hãi, sợ Hàn Tam Thiên sẽ làm như vậy, nhưng kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên sao có gan giết người?
Nhưng vợ của Tô Quốc Lâm không muốn mất Tô Hải Siêu, bà không sợ Hàn Tam Thiên thật sự giết Tô Hải Siêu, chẳng qua nếu việc bắt cóc là thật, Tô Hải Siêu sẽ phải ngồi tù, bà không muốn con bà phải chịu khổ.
“Tôi biết.” Đúng lúc Hàn Tam Thiên đi tới cửa, vợ Tô Quốc Lâm lên tiếng.
Hàn Tam Thiên dừng lại, quay người nhìn bà ta, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn phí thời gian với mấy người, bà muốn giỡn với tôi, Tô Hải Siêu chỉ chết thảm hơn thôi.”
Vợ Tô Quốc Lâm liên tục lắc đầu, nói: “Tôi biết thật mà, tôi có định vị di động của nó, có thể biết nó ở đâu.”
Hàn Tam Thiên đi tới gần vợ Tô Quốc Lâm nói: “Đưa cho tôi.”
Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn việc có thể tìm thấy Tô Nghênh Hạ. Cùng lúc đó, ở sân bay Thiên Vân, một ông lão đầu tóc bạc phơ, ăn mặc giản dị xuất hiện.
Nếu không phải vì vóc dáng cao ngất một mét chín đó, chắc không ai để ý tới ông ây.
Người qua kẻ lại cũng vì chiều cao đó mà ngó nhìn mấy lần, khi bọn họ nhìn kĩ thì thấy phong thái của ông già này không hề bình thường, tạo cho người ta một áp lực vô hình, giống như những ông lớn quan trên, không làm gì cũng oai phong, chỉ đứng một chỗ cũng khiến người ta thấy áp lực.
Hai ngày trước, ông lão này đã xuất hiện tại thành phố Tần, tới thăm Hàn Quân trong tù!
Hai chân Hàn Quân đã tàn phé, giờ chỉ có thể ngồi xe lăn, cũng may sau khi Quan Dũng vượt ngục, gã không phải chịu áp lực từ việc bị đánh, lúc gã biết có người thăm tù còn tưởng Hàn Tam Thiên tới diễu võ dương oai, ai ngờ khi nhìn thấy ông lão này, gã lại khóc lóc thảm thiết.
Ông lão này chính là Thân Ông, người theo đuổi Nam Cung Thiên Thu từ hồi trẻ, là một người cực kì cố chấp.