Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161 Một kẻ vô dụng thôi mà.

Khi Tạ Ngữ Phù thấy cảm xúc của Thiên Linh Nhi thì hơi bối rối trong lòng, người lớn trong nhà đã dặn cô ta, khi ở chung với Thiên Linh Nhi thì phải nhường nhịn người ta, bởi vì nhà họ Tạ muốn móc nối với nhà họ Thiên trên mọi phương diện, mối quan hệ bạn thân này của cô ta có thể giúp nhà họ Tạ đạt được nhiều lợi ích, đồng thời đó cũng là con dao hai lưỡi, đôi khi sẽ khiến nhà họ Tạ gặp phiền phức.

Mà thái độ Thiên Linh Nhi sẽ quyết định vận mệnh nhà họ Tạ.

“Thôi anh đi chung đi.” Tạ Ngữ Phù nói với Hàn Tam Thiên, dù trong lòng cô ta có khinh thường Hàn Tam Thiên đi chăng nữa thì vẫn phải chấp nhận. Chẳng qua lúc nữa cô ta sẽ hẹn với người trong lòng của mình, nếu để anh ấy biết mình ở đi uống trà sữa với kẻ vô dụng này chắc chắn cô ta sẽ mắt mặt.

Hàn Tam Thiên kinh ngạc với tốc độ trở mặt của Tạ Ngữ Phù, xem hai đôi bạn tốt này không có mối quan đơn giản, nhưng chuyện này không có gì kì quái, dù sao Thiên Linh Nhi cũng là người nhà họ Thiên, được người ta nhường nhịn cũng là điều bình thường. Nhà cô gái váy hồng này chắc chắn được lợi không ít từ nhà họ Thiên.

“Dạo này anh làm gì thế, em không nghe tin tức của anh, ngay cả ông nội hẹn anh anh cũng không đi.” Thiên Linh Nhi tỏ vẻ vừa nãy không xảy ra chuyện gì, hỏi chuyện Hàn Tam Thiên.

Thiên Xương Thịnh từng gọi anh? Chắc là Hàn Quân nhận điện thoại, đoán chừng vị học trò này không rõ vì sao thầy lại tránh mặt.

“Không có việc gì, tôi đi du lịch thôi.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Du lịch?

Thiên Linh Nhi khẩn trương, người ưu tú như Hàn Tam Thiên sao có thể tùy tiện đi du lịch được, nếu bị ong bướm bên ngoài rước mắt là chuyện mắt mát lớn.

“Lần sau anh đi du lịch ở đâu nhớ gọi em, em cũng muốn đi.”

Thiên Linh Nhi nói.

Tạ Ngữ Phù nghe thế thì cau mày, Thiên Linh Nhi bị chập mạch sao? Sao lại thân mật với kẻ vô dụng này thế, còn muốn đi du lịch cùng anh ta!

Chăng nhẽ lời đồn lúc trước là thật?

Sau yến hội sinh nhật của Thiên Xương Thịnh, có rất nhiều lời đồn đại về Hàn Tam Thiên tại Thiên Vân.

Những người đó không biết anh chính là Hàn Tam Thiên, chỉ coi anh chính là con rễ tương lai nhà họ Thiên.

Đến một người như Tạ Ngữ Phù cũng biết rõ thân phận của Hàn Tam Thiên, đã nghe được một phiên bản khác, chính là ông cụ nhà họ Thiên cực kỳ coi trọng Hàn Tam Thiên, chuẩn bị đề bạt Hàn Tam Thiên ở Thiên Vân.

Nhưng dù có đề bạt hay không. Thiên Linh Nhi không nên đối xử tốt với Hàn Tam Thiên như này, dù sao anh ta vẫn là con rễ nhà họ Tô.

“Cô không phải đang học sao? Học sinh không nên trốn học.”

Hàn Tam Thiên nói.

Thiên Linh Nhi lẫm bẩm trong miệng: “Đối với em học hành đâu có ý nghĩa gì, nhà em có tiền, em cũng không phải đi kiếm tiền.”

Hàn Tam Thiên cười bát đắc dĩ, những lời này không sai, lấy tài sản nhà họ Thiên, Thiên Linh Nhi dù muốn nằm trên giường hưởng thụ cả đời cũng không phải lo hết tiền.

Nhưng đâu thể đo lường kiến thức bằng tiền bạc?

Đạo lý này không phải vô nghĩa, tri thức thay đổi vận mệnh của rất nhiều người nghèo, mà đối với đại tiểu thư như Thiên Linh Nhi, học tập tri thức chỉ để trau dồi bản thân mình thôi, cô hoàn toàn không cần dùng nó để thay đổi vận mệnh bản thân, hướng tới cuộc sống tốt đẹp hon.

Ba người tới một quán cafe nổi tiếng, hơn nữa Thiên Linh Nhi cũng thích trà sữa nơi này nhất, rõ cô là khách quen của quán, phục vụ tới tiếp rất nhiệt tình, ngay cả giám đốc cũng ra mặt sắp xếp cho ba người lên tầng hai.

“Cô Thiên vẫn dùng như cũ?” Giám đốc hỏi Thiên Linh Nhi.

Thiên Linh Nhi gật gật đầu, hỏi Hàn Tam Thiên: “Anh uống gì?”

“Nước lọc đi.” Hàn Tam Thiên không uống đồ pha chế, nước lọc tuy không có mùi vị gì nhưng có tác dụng giải khát hơn bắt kì món đồ uống nào.

Giám đốc cười nhạo trong lòng, anh chàng này từ trên núi xuống sao, tới cửa hàng cao cấp như này để gọi cốc nước lọc.

Dù có cười nhạo người ta, nhưng khí chất không giống người thường của Hàn Tam Thiên không qua được mắt giám đốc.

Thiên Linh Nhi chỉ hỏi người này uống gì, mà không hỏi bạn mình, chẳng lẽ người trẻ tuổi khiêm tốn như này lại là người có danh vọng sao?

Tạ Ngữ Phù sau khi chọn đồ uống cho mình xong thì điện thoại kêu.

“Mình đi đón người.” Tạ Ngữ Phù nói với Thiên Linh Nhi một câu rồi vội vàng chạy xuống tầng.

Bên ngoài quán cafe có một chiếc Ferrari đang đỗ, Tạ Ngữ Phù đi thẳng tới cạnh xe, nhìn người đàn ông trong xe cô không kìm được sự vui mừng, người này là người cô thầm thương rất lâu, Khổng Võ.

“Khổng Võ, anh lên tầng nghỉ chút đi.” Tạ Ngữ Phù nói.

“Không phải cô bảo có chuyện quan trọng cần nói sao, cô nói đi, tôi còn có chuyện bận.” Khổng Võ không kiên nhẫn, tuy Tạ Ngữ Phù là người đẹp, nhưng nhà họ Tạ và nhà họ Khổng không chênh nhau lắm, đối với Khổng Võ, Tạ Ngữ Phù không phải là người phụ nữ gã có thể tùy tiện vứt bỏ khi chơi chán, cho nên gã lười để ý tới Tạ Ngữ Phù.

Những người phụ nữ tạo gánh nặng cho Khổng Võ, gã đều không có hứng thú, gã còn trẻ, vẫn còn nhiều nơi xa hoa gã chưa đến, còn nhiều người đẹp đang chờ gã, gã cần gì tự treo cổ mình lên cây đâu.

Tạ Ngữ Phù không ngại thái độ lạnh lùng của Khổng Võ dành cho mình, bởi cô đã quen, hơn nữa khi người ta rơi vào lưới tình, đều trở nên mù quáng, nên Tạ Ngữ Phù không hề ngại khi biết Khổng Võ là bad boy.

“Anh lên nghỉ ngơi một lát đi, Thiên Linh Nhi cũng ở đây đó.” Tạ Ngữ Phù nói, đây là nguyên nhân cô hẹn Khổng Võ hôm nay, bởi vì cô biết chỉ cần có Thiên Linh Nhi, Khổng Võ mới cho cô mặt mũi.

Quả nhiên, khi nghe thấy Thiên Linh Nhi cũng ở đây, biểu cảm của Khổng Võ thay đổi ngay lập tức. Gã không muốn có quan hệ gì với Thiên Linh Nhi, cũng không có gan, dù sao Thiên Linh Nhi mới mười tám và Thiên Xương Thịnh bảo vệ cô cực kỳ nghiêm ngặt, bất kỳ ai muốn vấy bản Thiên Linh Nhi cũng gặp kết cục không tốt, nhưng có thể làm bạn bè với vị công chúa nhà họ Thiên này chắc chắn có lợi.

“Cũng được, đúng lúc tôi đang khát, vào uống cốc nước cho mát.” Khổng Võ xuống xe.

ta không tồn tại là được.” Tạ Ngữ Phù chủ động ôm tay Khổng Võ, gương mặt tràn ngập hạnh phúc.

Khổng Võ được Hàn Tam Thiên cứu một lần tại khu biệt thự Đỉnh Vân, nếu không phải nhờ Hàn Tam Thiên, bộ phận quản lý đã tìm tới nhà họ Khổng rồi, không chừng nhà gã cũng xong đời theo, cho nên Khổng Võ cực kì cảm kích Hàn Tam Thiên.

Đến mức cái danh Hàn Tam Thiên là kẻ vô dụng vang dội khắp Thiên Vân nhưng gã vẫn coi là mây bay.

Tin đồn không căn cứ này không biết giả hay thật, nhưng Hàn Tam Thiên cứu gã là thực sự.

Đi cùng Tạ Ngữ Phù vào quán cafe, Khổng Võ không nhịn được hỏi: “Người cô nói chẳng nhẽ là Hàn Tam Thiên?”

Tạ Ngữ Phù che miệng cười, nói: “Ở Thiên Vân ngoài anh ta ra, còn ai có tiếng tăm vậy đâu?”

Khổng Võ ngắn người, đúng là Hàn Tam Thiên, gã muốn tìm cơ hội cảm ơn anh từ lâu rồi, không ngờ lại gặp nhau dưới tình huống như vậy, gã không tự chủ bước nhanh hơn.

Tạ Ngữ Phù cười lạnh trong lòng, kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên có thể ngồi uống trà sữa với Không Võ cũng coi là phúc ba đời rồi.

Nhưng cảnh tượng sau khi Khổng Võ lên tầng lại khiến Tạ Ngữ Phù sợ ngây người, không dám tin vào mắt mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK