Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 378:

 

“Lục Huân là con của Lục Phong.” Dương Thần giải thích.

 

Mặc Dương nhìn về phía Đao Thập Nhị, nếu anh ta có thể nói ra cái tên Lục Phong, vậy thì nói không chừng anh ta cũng từng quen biết với nhà họ Lục này, vì thê ông lập tức hỏi: “Lục Phong là ai?”

 

Trên mặt Đao Thập Nhị xuất hiện một nụ cười lạnh, nói: “Hai người các anh đi đến nhà họ Lục trước đi, tôi đi tìm lão già kia.”

 

Hai bên chia thành hai đường lái xe rời khỏi.

 

Mặc Dương và Lâm Dũng cùng đi đến nhà họ Lục, người còn lại thì đi đến công ty của nhà họ Lục.

 

“Anh Thần, bọn họ thật sự có thể cứu được Tô Nghênh Hạ sao?” Từ Đồng lo lắng hỏi.

 

Dương Thần lắc đầu, ở đây không phải là thành phố Thiên Vân, rốt cuộc Mặc Dương có bản lĩnh thế nào anh cũng không biết rõ, nhưng bây giò mọi hy vọng đều chỉ có thể đặt lên trên người Mặc Dương, ngoại trừ ông ra, bất kỳ ai cũng không thể giải quyết được chuyện này.

 

“Hi vọng là như vậy, anh cũng không muốn hai người bọn họ phải chịu tổn thương.” Dương Thần nói.

 

“Hai người bọn họ khó khăn lắm mới đến được với nhau, Tô Nghênh Hạ tuyệt đối, tuyệt đối đừng bị Lục Huân…”

 

Công ty nhà họ Lục.

 

Lục Phong đang xử lý văn kiện trong phòng chủ tịch, thư ký có dáng người cao gầy chưa gõ cửa đã xông vào trong phòng.

 

“Không biết gõ cửa sao? Ngày mai cô không cần đến làm việc nữa.” Lục Phong lạnh lùng nói.

 

“Chủ tịch, có người muốn gặp ngài, bây giờ đang bị bảo vệ chặn lại.” Thư ký sốt ruột nói.

 

Lục Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên không vui, nói: “Thứ chó má gì mà dám đến công ty nhà họ Lục gây chuyện, gọi thêm mấy người, đánh cho tên đó một trận nhừ tử rồi vứt ra ngoài đi.”

 

Vừa mới dút lời, ngoài cửa vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Lục Phong, mấy năm không gặp, bây giờ bản lĩnh của ông cũng không nhỏ nhỉ, chỉ dựa vào máy tên rác rưởi trong công ty của ông mà muốn ném tôi ra ngoài sao?”

 

Nghe thấy giọng nói này, cả người Lục Phong chấn động, giống như bị sét đánh trúng.

 

Ông ta sợ hãi ngắng đầu lên, lúc nhìn thấy rõ người tới là Đao Thập Nhị, sắc mặt của ông ta lập tức trắng bệch như tờ giấy, bàn tay khế run rẩy nói với thư kí: “Cô ra ngoài trước đi, đóng cửa lại.”

 

Thư kí cảm giác được sự thay đổi của Lục Phong, hơi nghỉ hoặc nhìn lướt qua Đao Thập Nhị, tên to con hung thần ác sát này là ai mà đến cả chủ tịch cũng phải nén con giận lại.

 

“Cậu… Sao cậu lại đến đây?” Lục Phong đứng dậy, cơ thể không ngừng run rẩy, bởi vì ông ta biết rõ thân phận của người trước mặt. Năm năm trước, ông ta vốn phải chết trong tay của Đao Thập Nhị, nhưng Đao Thập Nhị đã tha cho ông ta một con đường sông. Vào cái đêm đẫm máu đó, ở một thị trấn nhỏ nước Mĩ, xác chết chất đầy khắp nơi, vị thần chết này.

 

thấy ông ta cũng là người Trung Quốc nên lúc ra tay mới ra tay nhẹ như vậy.

 

Năm năm nay, Lục Phong vẫn thường nằm mơ thấy ác mộng, cảnh trong mơ giống như địa ngục, với ông mà nói, Đao Thập Nhị là một tên ác ma, mỗi một cái giơ tay lên rồi chém xuống của anh ta đều thu lấy mạng người, giống như cắt cọng rơm hay ngọn cỏ vậy.

 

“Con của ông bắt đại ca của tôi, sao tôi có thể không đến chứ. Chỉ là không ngờ, vậy mà còn có thể gặp lại người quen.” Đao Thập Nhị nói.

 

Trong đầu Lục Phong không ngừng vang lên máy tiếng động lớn, Lục Huân bắt đại ca của Đao Thập Nhị, đại ca của vị thần chết này!

 

“Không phải đâu, sao có thể như thế được, chắc chắn là có hiểu lầm gì ở đây rồi.” Lục Phong vội vàng nói, ông ta biết đắc tội với người này thì sẽ có kết cục thế nào, tuy không rõ thân phận của Đao Thập Nhị, nhưng đêm đó anh ta giết người vô số, là một thần chết danh xứng với thực. Nếu như thật sự xảy ra chuyện này, cho dù anh ta muốn giết sạch người trong nhà họ Lục, Lục Phong cũng không hề nghỉ ngờ.

 

“Hàn Tam Thiên.” Đao Thập Nhị nói.

 

“Hàn… Hàn Tam Thiên!” Mặt Lục Phong xám như tro tàn, không ngờ Hàn Tam Thiên lại là đại ca của Đao Thập Nhị.

 

Lục Phong cảm thấy tìm mình sắp ngừng đập đến nơi, người mà ông ta không để vào mắt lại có thân phận khiến cho người ta phải sợ hãi như thê.

 

Vừa rồi Lục Huân còn gọi điện thoại cho ông ta, nói đã bắt được người phụ nữ của Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên còn quỳ xuống dập đầu với gã, Lục Phong đang đắc ý lại bị chậu nước đá này tạt vào người, khiến ông ta hoàn toàn tỉnh táo lại.

 

Lúc Lục Huân kéo Tô Nghênh Hạ xuống hầm rượu, Tô Nghênh Hạ đã hoàn toàn sụp đồ. Hàn Tam Thiên cả người đầy máu quỳ rạp trên mặt đất. Tuy rằng máu tươi ở mười đầu ngón tay đã khô lại, nhưng dùng mắt thường cũng có thể thấy độ nghiêm trọng của vết thương, điều này khiến lòng cô đau đến mức không thể nào thở nổi. Cô chưa từng có cảm giác đau lòng như vậy bao giờ, giống như có người cầm dao rạch từng nhát, từng nhát, để lại vô số miệng vết thương trong trái tim cô Vậy.

 

“Tam Thiên, anh sao rồi.” Tô Nghênh Hạ ngồi xổm xuống bên cạnh Hàn Tam Thiên, không ngừng khóc lóc.

 

Hàn Tam Thiên nhìn thấy Tô Nghênh Hạ, cố hết sức tỏ vẻ tươi cười, nói: “Không có gì, đây chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi mà.”

 

Hai mắt Tô Nghênh Hạ đỏ lên, cô biết vì không muốn cô lo lắng nên Hàn Tam Thiên mới nói như vậy. Đến tận giờ phút này, Hàn Tam Thiên vẫn đề ý tới cảm xúc của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK