Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 270:

 

Hai tay đau đến nóng rát, đã đến mức độ tê dại mất đi cảm giác, Hàn Tam Thiên cắn chặt khớp hàm cũng không ngăn được hai tay hơi run lên nhè nhẹ.

 

Mạnh!

 

Vô cùng mạnh!

 

Áp lực mà người trẻ tuổi này mang đến cho hàn Tam Thiên giống như đang đứng trước mặt Viêm Quân vậy.

 

“Đồ rác rưởi như anh cũng dám giúp anh ta báo thù sao?” Người nọ khinh thường nói với Hàn Tam Thiên.

 

“Có thể kết bạn không?” Người mạnh như vậy, nêu làm đối thủ, đối với Hàn Tam Thiên mà nói thì không phải là một tin tốt, có thể lôi kéo về mới là tình huống tốt nhất.

 

Nhưng hình như anh ta cũng không có ý định này, khinh miệt cười nói: “Kết bạn với loại rác rưởi như anh? Ngại quá, tôi không có hứng thú.”

 

Nói xong, anh ta nhìn ra khắp khán đài xung quanh, nói: “Còn ai muốn tranh giải thưởng một trăm ngàn tệ này với tôi không?”

 

Tối qua đối chiến Đao Thập Nhị, đại bộ phận người xem đều ở đó, đã biết được sự lợi hại của anh ra, lúc này còn ai dám lên nữa?

 

“Nếu đã không có ai thì nên giao tiền cho tôi rồi chứ?” Người nọ nói với quản lý.

 

Quản lý thoáng nhìn qua Hàn Tam Thiên, thấy Hàn Tam Thiên gật đầu, lúc này mới nói: “Tôi đi lấy tiền cho anh ngay.”

 

Hàn Tam Thiên quay về hậu đài, đi tới phòng nghỉ ngơi của quyền thủ, bề ngoài cánh tay thì không nhìn ra có gì khác thường, nhưng loại cảm giác đau đớn đến bỏng rát đó lại không hề biến mất chút nào, cũng may là dùng tay nhận lực, nếu là dùng nắm đắm, chỉ sợ lại phải bó bột một tuần rồi.

 

“Anh Tam Thiên, sau khi anh ta cầm tiền thì đã rời đi rồi.” Không qua bao lâu, quản lý đã đi vào phòng nói với Hàn tam Thiên.

 

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, người như anh ta, tuyệt đối sẽ không chỉ là vì tiền mà chắc chắn còn có mục đích khác.

 

“Đã phải người theo dõi chưa?” Hàn Tam Thiên hỏi.

 

“Tối qua đã phái người theo dõi rồi, nhưng ý thức chống theo dõi của anh ta rất mạnh, tôi cảm thấy đêm nay có lẽ cũng sẽ không có thu hoạch gì.” Quản lý nói.

 

Sắc mặt Hàn Tam Thiên trầm xuống như nước, nói: “Làm hết sức là được rồi, hy vọng anh ta không phải là nhắm vào chúng ta, nếu không thì phiền phức lớn rỒI.

 

Nghỉ ngơi một lúc, Hàn Tam Thiên rời khỏi sàn đấu, đi đến bệnh viện một chuyền, nói rõ tình huồng với Đao Thập Nhị.

 

Đao Thập Nhị hoàn toàn không bất ngờ chuyện Hàn Tam Thiên sẽ thua, vì thực lực của anh ta với Hàn Tam Thiên không chênh lệch bao nhiêu, nếu anh ta đã bại một cách thẳng thắn như vậy thì Hàn Tam Thiên sao có thể thắng được?

 

“Anh Tam Thiên, anh thấy người như anh ta sẽ thiếu tiền sao?” Đao Thập Nhị hỏi.

 

“Tôi hiểu ý anh, tôi sẽ mau chóng nghĩ cách tra ra thân phận của anh ta.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Đao Thập Nhị gật đầu, cảm thán nói: “Đây là cao thủ từ đâu ra vậy, biến thái đến thế?”

 

Hàn Tam Thiên cười khổ, nều là có người trả thù anh, phần lớn khả năng sẽ là La Bân. Nhưng néu cẩn thận ngẫm lại thì hình như không có khả năng lắm, với tính cách đường hoàng của La Bân, nếu ông ta thật sự tìm tới một vị cao thủ như vậy, sao có thể không tự mình lộ diện chứ?

 

Hơn nữa mâu thuẫn giữa anh và La Bân là do Thiên Xương Thịnh mà ra, dù muốn gây phiền phức cũng nên tìm đến võ quán của Thiên Xương Thịnh mới đúng.

 

Tầng cao nhất của khách sạn Bán Đảo, trong phòng tổng thống, bên cửa số có hai người đang đứng, một nam một nữ. Nhìn từ bóng lưng thì có vẻ còn rất trẻ, người phụ nữ đeo kính, nêu Hàn Tam Thiên nhìn thây chắc chắn sẽ vô cùng kinh hãi, bởi vì người đó là Thích Y Vân, mà người đàn ông bên cạnh lại chính là người trẻ tuổi đã giao thủ với Hàn Tam Thiên ở sàn đấu quyền.

 

“Đông Hạo, thành phố Thiên Vân này có đáng để anh lưu luyến không?” Thích Y Vân đầy gọng kính hỏi.

 

Người đàn ông tên Đông Hạo dùng ánh mắt si mê mà nhìn Thích Y Vân, rõ ràng ẩn chứa một thứ tình yêu mãnh liệt.

 

“Một nơi rách chất thành đồng, có gì đáng lưu luyễn đâu, nhưng chỉ cần có em ở đây thì đối với tôi chính là thiên đường.” Đông Hạo biểu đạt tình yêu của mình không chút che giấu.

 

Thích Y Vân cũng không hề có chút xúc động nào vì lời nói này của Đông Hạo, ánh mắt lạnh nhạt nói: “Anh còn chưa đủ tư cách thay đổi sở thích của tôi.”

 

Nói xong câu đó, Thích Y Vân quay đầu, tháo kính ra mà nhìn Đông Hạo, nói tiếp: “Đừng quên địa vị của mình, anh chẳng qua chỉ là một kẻ tôi tớ mà thôi.”

 

Đông Hạo cúi đầu, tuy rằng ánh mắt vô cùng không cam lòng, nhưng lại không dám phản kháng lấy nửa phần, nói: “Tiểu thư, tôi biết rồi.”

 

“Hàn Tam Thiên này vô cùng thú vị, có thể tra ra anh ta rốt cuộc có lai lịch thế nào không?” Thích Y Vân hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK