Chương 194
Mấy ngày tiếp theo, đám người Hàn Tam Thiên đều ở trong biệt thự, ngoại trừ ra ngoài phố để mua sắm ra thì cũng không làm việc gì nữa.
Một ngày trước Tết Đoan Ngọ, Tưởng Lam gọi điện thoại cho Tưởng Hoành, nhưng lại được thông báo là máy bận, căn bản là không gọi điện thoại được, thử mấy lần cũng như thế.
“Sao lại thế này, sao không gọi điện thoại được thế.”
Tưởng Lam nghi hoặc lắm bẩm một mình, ngày mai chính là Tết Đoan Ngọ rồi. Bây giờ không gọi được cho Tưởng Hoành, cũng không biết năm nay về quê ăn tết hay là ăn tết ở huyện nữa.
“Chắc là số của mẹ bị cho vào danh sách đen rồi đấy.”
Hàn Tam Thiên thuận miệng nói, nhìn thấy biểu hiện trước đó của người một nhà Tưởng Uyễn, xảy ra loại chuyện như thế này cũng không phải là không có khả năng.
“Cho vào danh sách đen?”
Vẻ mặt Tưởng Lam kinh ngạc, lập tức lắc đầu, nói: “Sao có thể như thế được, ông ngoại của cậu cũng không biết chuyện của chúng ta và Tưởng Uyễn, cần gì phải cho số của tôi vào danh sách đen chứ.”
“Nói không chừng ông ngoại cũng không biết ông ấy để số mẹ vào danh sách đen.”
Hàn Tam Thiên nhắc nhở nói, ý tứ của lời này chính là Tưởng Uyễn đang âm thầm giở trò.
Tưởng Lam nghe nói thế, ngay lập tức liền tức giận, đây là muốn loại trừ bà sao, ngay cả Tết Đoan Ngọ, thời gian để cho gia đình tụ họp cũng không cho bà tham gia.
“Mẹ, mẹ muốn đi đâu?”
Nhìn thấy Tưởng Lam định ra khỏi nhà, Tô Nghênh Hạ vội vàng hỏi.
“Đương nhiên là đi đến nhà cậu của con rồi, mẹ phải đi làm rõ chuyện này.”
Tưởng Lam tức giận nói.
Tô Nghênh Hạ có thể khẳng định rằng Tưởng Uyễn sẽ nói xấu cô rất nhiều trước mặt ông ngoại, lúc này mới để cho ông cụ nhà họ Tưởng không gọi điện thoại cho bọn họ, bây giờ đến đó ầm ï cũng có ý nghĩa gì đâu chứ?
“Mẹ, tối hôm qua Tam Thiên cũng đã đoán trước được việc này rồi. Hơn nữa anh ấy còn biết ngày mai họ sẽ tụ họp ở khách sạn Tôn Hoàng.”
Tô Nghênh Hạ nói.
“Có ý gì?”
Tưởng Lam khó hiểu hỏi.
Tô Nghênh Hạ bát đắc dĩ nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, ban đầu cô cũng không đồng ý với kế hoạch này của Hàn Tam Thiên, nhưng mà thái độ của Hàn Tam Thiên rất cứng rắn, cô cũng không có cách nào hết.
“Tam Thiên đã bao trọn cả khách sạn Tôn Hoàng rồi. Nói cách khác, ngày mai lúc bọn họ đến sẽ không có tư cách vào khách sạn.”
Tô Nghênh Hạ giải thích nói.
Tưởng Lam kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên, cậu ta bao toàn bộ khách sạn! Máy ngày này cậu ta đã tiêu không ít tiền rồi đấy!
Cái ví của cậu ta là một cái động không đáy sao, có thể có đến máy trăm triệu sao?
Nhưng mà Tưởng Lam vẫn không hiểu Hàn Tam Thiên làm như vậy là có ý gì, hỏi: “Hàn Tam Thiên, cậu bao cả khách sạn, có liên quan gì đến chuyện tôi đi tìm họ cãi nhau đâu chứ?”
“Mẹ, bình thường mẹ thông minh lắm cơ mà, sao hôm nay lại hồ đồ như vậy. Tuy rằng con không biết Tưởng Uyễn đã nói lung tung như thế nào nhưng con dám khẳng định bây giờ ông ngoại đang rất giận chúng ta. Nếu mẹ đi kiếm chuyện nói không chừng ông ngoại sẽ không chịu gặp mẹ nhưng ngày mai chạm mặt ở khách sạn Tôn Hoàng. Bọn họ muốn vào khách sạn để ăn cơm còn không phải chờ mẹ đồng ý mới được vào sao?”
Hàn Tam Thiên cười nói.
Tuy rằng khách sạn là do anh bao, nhưng anh sẽ trao quyền quyết định cho Tưởng Lam, xem như cho Tưởng Lam chút mặt mũi.
Nghe thấy thế, Tưởng Lam mới hiểu được Hàn Tam Thiên muốn làm gì, đây không phải là muốn chứng minh thực lực bây giờ của nhà bọn họ trước mặt ông cụ nhà họ Tưởng sao?
Chỉ cần có tiền, ông cụ có không vừa lòng thế nào đi nữa thì tắt cả cũng sẽ tan thành mây khói.
“Hàn Tam Thiên, không ngờ tới cậu còn biết không ít âm mưu gian ác đấy.”
Tưởng Lam nói.
Lòng dạ của Hàn Tam Thiên cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được, chút thủ đoạn này của Tưởng Lam ở trong mắt anh cũng chỉ là chút tài mọn, trước kia anh chỉ là không muốn so đo tính toán với Tưởng Lam mà thôi. Nếu như anh thật sự nghiêm túc, thì Tưởng Lam chết như thế nào bà ấy cũng không biết đâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, rất nhiều anh em họ hàng nhà họ Tưởng hưng phấn chạy đến khách sạn Tôn Hoàng, trong đó còn có một nhà ba người Tưởng Phong Quang, trong túi xách của Lưu Hoa có rất nhiều túi bóng, chuẩn bị để đem toàn bộ cơm thừa canh cặn gì đó mang hết về nhà, dù sao nơi này cũng là khách sạn Tôn Hoàng, có người cả đời này cũng không có cơ hội vào đây ăn cơm đâu.
“Sao Liễu Trí Kiệt vẫn còn chưa đến vậy, đi sớm một chút vào tham quan cũng được mà.”
Vẻ mặt Tưởng Phong Quang oán giận nói, Liễu Trí Kiệt chưa đến, đám thân thích bọn họ cũng không có can đảm để vào khách sạn. Dù sao bọn họ cũng chưa thầy máy thứ kia bao giờ, chỉ sợ bị mắt mặt.
“Gấp cái gì chứ, chắc là đang ở trên đường rồi.”
“Năm nay một nhà Tưởng Lam không đến thật sao?”
“Chẳng lẽ cha không tức giận sao? Chuyện này thật kỳ lạ, nguyên tắc của nhà chúng ta là Tết Đoan Ngọ, trung thu và Tết âm lịch đều phải quay trở về gặp cha mà.”
“Máy người vẫn còn chưa biết sao, bây giờ Tô Nghênh Hạ đã là người phụ trách ở công ty rồi, chỉ sợ đã không thèm để đám họ hàng thân thích chúng ta vào mắt từ lâu rồi, sao có thể quay trở về tham dự buỏi gặp mặt được chứ.”
Nhân lúc Liễu Trí Kiệt vẫn chưa đến, đám họ hàng lại bắt đầu nhắc đến đủ thứ chuyện của Tưởng Lam và Tô Nghênh Hạ.
Một nhà Tưởng Phong Quang biết tình hình thật sự, nhưng bọn họ cũng không buông tha cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Vẻ mặt Lưu Hoa khinh thường nói: “Vậy mọi người còn chưa biết rồi, lần trước tôi đến thành phố Thiên Vân, bọn họ đã đổi xe sang Audi rồi, bây giờ là .
người có tiền rồi, sao có thể để đám họ hàng chúng ta vào mắt được chứ.”
“Đổi thành Audi rồi? Tô Nghênh Hạ thật sự kiếm được nhiều tiền như thế sao?”
“Không ngờ đến nhà của bọn họ lại phải trông chờ vào tiền đồ của một đứa con gái, Tô Quốc Diệu là đồ vô dụng, Hàn Tam Thiên cũng giống như thế, đây đúng là vận cứt chó.”
“Ai nói gì thì nói chứ, nếu tôi bị gả cho loại đàn ông như Hàn Tam Thiên, tôi đã không dám ra khỏi cửa nhà rồi, sợ mắt mặt.”
Dường như Tưởng Thăng cảm thấy máy lời nói như thế này còn chưa đủ khiến cho Hàn Tam Thiên mắt mặt, gã lại nói tiếp: “Mọi người có biết không, Hàn Tam Thiên bị dì Lam trừng mắt liếc một cái, thỏ cũng không dám thở mạnh, địa vị của cậu ta ở nhà giống như một con chuột chạy qua đường vậy. Thật không biết nhiều năm như vậy sao cậu ta có thể nhẫn nhịn được, một chút uy nghiêm của đàn ông cũng không có, nếu đổi lại là tôi, tôi đã nhảy lầu tự sát từ lâu rồi.
Sống mà không có chút danh dự nào thì làm đàn ông làm gì nữa.”
“Bây giờ cậu ta vẫn ở nhà rửa bát giặt quần áo sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà loại người không có tí bản lĩnh nào như cậu ta, ngoại trừ rửa bát giặt quần áo ra thì còn có thể làm gì được nữa chứ?”
Tưởng Thăng cười nói, lúc nói ra câu này, dường như gã .
đã quên mình cũng là một kẻ vô tích sự.
“Thật sự là làm mắt mặt đàn ông.”
“May mà năm nay bọn họ không đến đấy, néu không nhìn thấy cậu ta ngay cả cơm tôi cũng không nuốt nổi mắt, chán thật.”
“Đến rồi, Liễu Trí Kiệt đến rồi.”
Lúc xe của Liễu Trí Kiệt dừng ở trước cửa khách sạn, một đám người vây quanh người gã, hận không thể làm tay chân cho Liễu Trí Kiệt, đặc biệt là Tưởng Thăng, gã còn mở cửa xe cho Liễu Trí Kiệt nữa.
“Cha, mẹ.”
“Cha, mẹ.”
“Liễu Trí Kiệt không những có tiền đồ, lại còn tuần tú lịch sự, ở bên cạnh Tưởng Uyễển nhà chúng ta giống như trời sinh một cặp vậy.”
“Vừa đẹp trai, lại vừa nhiều tiền, bây giờ người tài giỏi mà lại trẻ giống như cậu ấy thật sự rất khó tìm đáy.”
“Trí Kiệt, bao giờ cháu mới giúp con gái tôi tìm một công việc vậy, mặc dù nó không quá tài giỏi, nhưng mà để giúp cháu làm việc thì chắc cũng không có vấn đề gì.”
“Con của tôi nữa, gần đây nó vừa mới mắt việc, cậu sắp xếp giúp nó đi.”
Mỗi người sau khi cố ý nịnh bợ Liễu Trí Kiệt xong đều sẽ nhắc đến đứa con không ra gì của mình, rõ ràng là hy .
vọng Liễu Trí Kiệt có thể mang theo bọn họ cùng nhau phát triển.
Liễu Trí Kiệt cũng không có bị tâng bốc đến choáng váng đầu óc, dù sao máy người trẻ tuổi nhà họ Tưởng đều là những người không học vấn không nghề nghiệp, để ở công ty gã chính là sâu mọt.
“Các vị cô dì chú bác, có chuyện gì thì để đến lúc ăn cơm rồi nói sau.”
Liễu Trí Kiệt cười nói.
“Đúng, đúng vậy, cháu quyết định là được, chúng ta đều nghe theo cháu hết.”
Nhìn thấy đám họ hàng tâng bóc Liễu Trí Kiệt, trong lòng Tưởng Uyễn vô cùng vui vẻ, đây chính là hiệu quả mà cô ta mong muốn, bởi vì bọn họ khen Liễu Trí Kiệt cũng chính là đang khen cô ta. Chỉ tiếc là cô ta không thể khoe khoang sự thành công này trước mặt Tô Nghênh Hạ được, đó chính là một cái vướng mắc ở trong lòng cô ta, nhưng mà cũng đã nghĩ cách để cho Tô Nghênh Hạ không tham gia cuộc gặp mặt ngày hôm nay rồi, mắt không thấy thì tâm cũng sẽ không phiền.
Đoàn người đi đến cửa khách sạn, hai người giữ cửa đứng ở ngoài chặn đường bọn họ, một người trong đó nói: “Xin hỏi, các vị là khách của ngài Hàn sao?”
“Cái gì mà ngài Hàn? Hôm nay tôi đã đặt trước chỗ ở trong này rồi.”
Liễu Trí Kiệt bị người giữ cửa ngăn lại ở ngoài, vẻ mặt không vừa lòng, họ hàng thân thích nhà họ Tưởng đều đang nhìn đấy, chuyện mắt mặt như bị người chặn ở ngoài .
cửa chẳng phải sẽ bị người khác cười nhạo sao.
“Thật xin lỗi, toàn bộ khách sạn đã được bao trọn rồi, néu ngài không phải là khách của ngài Hàn thì không có tư cách vào trong này.”
Người giữ cửa nói.
Bị bao trọn rồi?
Lúc Liễu Trí Kiệt đặt chỗ trước cũng không nghe nói đến chuyện này, mà lúc này đám họ hàng thân thích nhà họ Tưởng đều dùng ánh mắt nghỉ ngờ để nhìn gã, điều này khiến cho gã càng thêm buồn bực.
“Gọi quản lý của mấy người ra đây, các người tính là cái thá gì mà dám ngăn tôi lại chứ, không biết khách hàng chính là thượng đề sao?”
Liễu Trí Kiệt lạnh lùng nói.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ tây đi đến cửa, trước ngực có thẻ nhân viên, trên đó ghi rõ ràng bốn chữ quản lý đại sảnh.
“Quản lý, người giữ cửa của các người có phải bị mù rồi hay không, thế mà dám ngăn tôi không cho vào.”
Liễu Trí Kiệt không vừa lòng nói.