Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 238:

 

Một chiêu ra tay với mình rồiđánh phủ đầu người khác này khiến những người khác trong lòng bội phục không thôi, cũng chỉ có người như Ninh Hưng Bằng mới có thể nghĩ ra cách này?

 

Nhưng khi bọn họ phát hiện Ninh Hưng Bằng đi về phía Hàn Tam Thiên chứ không phải Lục Hoành Quang, trong lòng nói thầm.

 

Chẳng lẽ ông ta định dạy dỗ người thanh niên này trước rồi mới chất vấn Lục Hoành Quang?

 

“Ninh Hưng Bằng không hồ là người tâm cơ thủ đoạn đều lợi hại, suy nghĩ của ông ta, tôi thật sự nghĩ không ra.”

 

“Nếu ông có thể hiểu suy nghĩ của ông ta thì còn có địa vị như bây giờ sao?”

 

“Ninh Hưng Bằng có thể phát triển nhà họ Ninh đến lớn mạnh như vậy, không phải không có đạo lý, chờ mà xem, tôi cũng muốn xem thử cuối cùng ông ta có thủ đoạn gì, nói không chừng hôm nay Lục Hoành Quang còn phải nhận lỗi với ông ta đầy.”

 

Lúc mọi người ở đây suy đoán, Ninh Hưng Bằng chạy tới trước mặt Hàn Tam Thiên, nhưng biểu hiện của ông ta không đòi chịu trách nhiệm giống như người ngoài nghĩ mà là khom người, cúi đầu xuống.

 

“Cậu Hàn, chuyện này là lỗi của con trai tôi, tôi nhận lỗi với cậu thay nó.” Ninh Hưng Bằng nói.

 

Hành động này lập tức khiến hội trưởng Sôi trào!

 

Chẳng những Ninh Hưng Bằng không chất vẫn người thanh niên này, ngược lại nhận lỗi với anh, đây là chuyện gì!

 

Mọi người ở đây, có một người tính một người, toàn bộ xoa mắt mình, cho rằng chuyện trước mắt là ảo giác, nhưng bắt kể thể nào cũng không thay đổi được chuyện thực sự xảy ra.

 

Ninh Hưng Bằng thật sự chịu nhận lỗi, vậy ma lại cúi đầu khom lưng!

 

“Đây… đây là tình hình gì?”

 

“Ninh Hưng Bằng xin lỗi! Đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng nghe nói, đừng bảo là đầu ông ta bị sốt rồi chứ!”

 

“Mây người chẳng lẽ còn không nhìn ra Ninh Hưng Bằng rất sợ người trẻ tuổi này sao?”

 

“Rốt cuộc cậu ta là ai, có thế trở thành khách quý của Lục Hoành Quang, còn có thể khiến Ninh Hưng Bằng sợ hãi, thành phố Dung có nhân vật đáng sợ như vậy ư?”

 

Vô số tiếng bàn tán xì xào sợ hãi than vang lên trong đám người, ngoại trừ không thẻ tưởng tượng nổi ra, bọn họ càng hiếu kỳ thân phận của Hàn Tam Thiên.

 

Hai ông trùm, dường như trước mặt anh đều kém một bậc, loại địa vị này, không phải thứ bọn họ có thể tưởng tượng ra được nữa.

 

“Hôm qua con ông muốn tôi quỳ xuống xin lỗi, tôi nề mặt ông nên không tính toán với cậu ta, không ngờ rằng hôm nay cậu ta còn tới tìm tôi gây chuyện, ông không biết dạy con, muốn tôi tới dạy giúp ông hả?”

 

Hàn Tam Thiên lạnh nhạt hỏi.

 

Ninh Hưng Bằng tê cả da đầu, tên súc sinh này, hôm qua cũng đã trêu chọc Hàn Tam Thiên rồi sao? Nếu đã cho anh ta một cơ hội, tại sao anh ta còn muốn đâm đầu vào họng súng?

 

“Cậu Hàn, là tôi không biết cách dạy con, xin cậu cho tôi một cơ hội, nhất định tôi sẽ răn dạy nó.” Ninh Hưng Bằng nói.

 

Ninh Vũ ở bên cạnh đã bối rối, anh ta chưa từng thấy Ninh Hưng Bằng có lúc ăn nói khép nép như vậy, người thanh niên này, có tài đức gì, có thể khến cha của anh ta xin lỗi?

 

“Cha, cha đang làm gì vậy, tại sao phải xin lỗi nó, chẳng lẽ dựa vào thực lực nhà họ Ninh chúng ta còn phải sợ nó hay sao?”

 

Ninh Vũ đi đến bên cạnh Ninh Hưng Bằng, không phục nói.

 

Ớ thành phố Dung, địa vị của nhà họ Ninh siêu phàm, không có người không chọc nổi. Từ nhỏ đến lớn, Ninh Vũ chưa từng bót kiêu căng ngạo mạn chút nào, lúc còn đi học anh ta đã dám xông vào phòng làm việc của hiệu trưởng, đánh hiệu trưởng một trận thật đau, hơn nữa sau đó còn bình yên vô sự, ngược lại hiệu trưởng phải xin nghỉ hưu sớm. Tất cả những điều đó đã chứng minh thực lực của nhà họ Ninh, cũng khiến Ninh Vũ càng hiểu rõ mình có thể không đặt bất kỳ ai vào mắt, một phú nhị đại tới từ nơi khác, còn không phải con sâu cái kiến thôi sao?

 

Nghe thấy Ninh Vũ nói, Ninh Hưng Bằng sắp tức đến nổ phổi, ông ta đang nghĩ cách giải quyết chuyện này, nhưng Ninh Vũ lại còn đồ dầu vao lửa.

 

Người thanh niên trước mắt, nhấc cả thành thành phó Dung cũng không thấy ai là đối thủ của anh ta.

 

“Nghịch tử, mày đang nói hươu nói vượn gì đó, mau xin lỗi cậu Hàn đi.” Ninh Hưng Bằng nghiền răng nghiền lợi nói.

 

“Không, không thể nào, con không thể nào xin lỗi tên rác rưởi này được, cha, cha bắt đầu sợ đắc tội Lục Hoành Quang từ khi nào vậy hả?”Ninh Vũ khinh thường nói. Tới tận bây giờ, anh ta vẫn cho rằng là vì Lục Hoành Quang nên mới khiến Ninh Hưng Bằng có biểu hiện như vậy.

 

Nhưng: trong mắt anh ta, Lục Hoành Quang có gì phải sợ? Hơn nữa khi nào thì Ninh Hưng Bằng bắt đầu sợ Lục Hoành Quang rồi hả?

 

Trong cơn nóng giận, Ninh Hưng Bằng tát vào mặt Ninh Vũ, tóm tóc Ninh Vũ, tức giận nói: “Qùy xuống với cậu Hàn, quỳ xuống nói xin lỗi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK