Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 135: Về thủ đô

Nghe câu này, cả người Thượng Quan Hắc Bạch chân động, hiểu lầm rằng Viêm Quân đang trách ông, nhanh chóng giải thích: “Là do nhất thời sơ suất nên chỉ thắng được mười điểm.!

Viêm Quân cười to, nói: “Cho nó thêm năm năm nữa thì cậu có thể thắng được nó không? Nói thật đi!!

Thêm năm năm nữa.

Sắc mặt Thượng Quan Hắc Bạch cực kì khó coi, hiện tại tuổi ông đã lớn rồi, đầu óc cũng càng ngày càng không tốt. Trong thời gian năm năm này kỳ nghệ của ông sẽ bị thụt lùi, còn cậu thanh niên sẽ lại tiến bộ hơn. Qua năm năm nữa, cán cân thắng thua nhất định sẽ nghiêng về phía cậu thanh niên kia.

Nhưng thừa nhận sự thất bại của bản thân cũng không phải là điều mà Thượng Quan Hắc Bạch có thể nói ra miệng được.

Thân là một người được mọi người kính trọng, điều quan trọng nhất chính là mặt mũi, sao có thể nhận thua trước một người trẻ tuổi được chứ?

“Ngài Viêm, năm năm sau, học trò của tôi nhất định có thể thắng cậu ta.” Thượng Quan Hắc Bạch nói.

Viêm Quân lạnh nhạt cười, người này cho rằng ông không hài lòng về ván cờ, nhưng trên thực tế Viêm Quân cũng thấy vui vẻ vì chuyện này. Dù sao thì Hàn Tam Thiên cũng là người mà ông nuôi dạy từ nhỏ đến lớn.

Nhưng mà thái độ thù địch của Thượng Quan Hắc Bạch đối với Hàn Tam Thiên cũng là một chuyện tốt, cuộc sống phát triển rồi, thì cần phải có đối thủ.

Nếu không phải giết qua nhiều người thì Viêm Quân cũng không thẻ có khả năng mạnh mẽ như ngày hôm nay.

“Học trò của cậu có thể bồi dưỡng cần thận đó.” Viêm Quân nói.

Vẻ mặt Thượng Quan Hắc Bạch vui vẻ. Trong mắt ông, Viêm Quân nói vậy chính là đã công nhận năng lực của Âu Dương Tu Kiệt. Có thể được Viêm Quân công nhận quả thực là một chuyện cực kì hiếm có.

Đương nhiên là trong mắt Viêm Quân thì Âu Dương Tu Kiệt chẳng qua chỉ là một bậc thang trên con đường phát triển của Hàn Tam Thiên mà thôi.

“Cảm ơn ngài Viêm đã xem trọng, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài.” Thượng Quan Hắc Bạch nói.

Thấy Viêm Quân không nói gì, Thượng Quan Hắc Bạch tò mò hỏi: “Ngài Viêm, không biết lần này ngài đến thành phố Thiên Vân để làm gì?!

Viêm Quân ở thủ đô mấy năm chưa từng đi đâu, nên Thượng Quan Hắc Bạch cực kỳ hiếu kì, rốt cuộc là có chuyện gì mà có thể khiến cho nhân vật lớn như ông phải xuất hiện cơ chứ.

Thượng Quan Hắc Bạch coi Viêm Quân là nhân vật lớn cũng không phải là vì nhà họ Hàn, mà là do thực lực tự có của Viêm Quân. Hơn nữa Viêm Quân ở nhà họ Hàn cũng đã giúp cho địa vị của nhà họ Hàn ở thủ đô tăng lên không ít, nếu như nhà họ Hàn mà không có Viêm Quân thì địa vị sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Đó là năng lực của Viêm Quân, từng là người có năng lực cực mạnh ở thế giới ngầm.

“Tới đón một người.” Viêm Quân thản nhiên nói.

Nghe thế, hô hấp của Thượng Quan Hắc Bạch lập tức dồn dập, hơn nữa còn có cảm giác da đầu run lên.

Người nào mà lại có thể lợi hại đến như thé, lại còn cần Viêm Quân đích thân tới đón nữa, thật quá khó tin mà.

Thượng Quan Hắc Bạch tự biết thân biết phận của mình, nên không dám hỏi thêm nữa. Sau khi hàn huyên ít chuyện linh tinh khác, Thượng Quan Hắc Bạch lại từ biệt ra về.

“Rốt cuộc là ai cơ chứ, lại đến mức khiến ngài ấy tự mình tới đón, chẳng lẽ là trong thành phố Thiên Vân có có nhân vật lớn nào sao?” Đứng ở cửa khách sạn, vẻ mặt Thượng Quan Hắc Bạch cảm khái nói, cho dù là dựa vào địa vị của ông thì cũng không cách nào nghĩ ra nổi người kia là ai.

Lắc lắc đầu, Thượng Quan Hắc Bạch thở dài, dù ông đang có địa vị rất cao trong giới cờ vây Trung Quốc, cũng coi như một nhân vật có danh tiếng, nhưng nếu so sánh với nhân vật lớn thật sự thì vẫn còn kém xa lắm.

Ví dụ như cái vị có thể khiến cho Viêm Quân đích thân ra mặt này, chính là người mà ông không thể đánh đồng được.

“Đây chính là lời người xưa nói, núi cao còn có núi cao hơn, mình phấn đấu nhiều năm như thế nhưng cũng chỉ mới chạm tới được cái viền cửa của xã hội thượng lưu thật sự thôi.!

Hai ngày sau, Viêm Quân cùng với Hàn Tam Thiên xuất hiện ở sân bay thành phố Thiên Vân.

Hai ngày này, Hàn Tam Thiên đi gặp Mặc Dương Lâm Dũng, cũng gặp qua một số quân cờ bí mật khác ở thành phố Thiên Vân, nói rõ chuyện anh cần phải rời đi trong một thời gian.

Mặc Dương rất hiếu kỳ chuyện này. Nhưng ông có thể đoán được rằng Hàn Tam Thiên còn có thân phận bí ẫn khác nên cũng không hỏi nhiều.

“Ông Viêm, lần này về thủ đô, néu con có làm chuyện gì khiến ông không vui thì ông cũng đừng trách con nhé.” Hàn Tam Thiên nói với Viêm Quân.

Viêm Quân gần như đã đối xử với Hàn Tam Thiên y như cháu trai ruột của mình. Ở nhà họ Hàn anh không được người khác coi ra gì nhưng Viêm Quân vẫn cực kỳ xem trọng anh.

“Cho dù con có làm gì thì ông Viêm cũng sẽ khó chịu đâu. Về đi thôi, giành lại những thứ thuộc về con nữa.” Viêm Quân nói.

Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: “Nhà họ Hàn không có thứ gì thuộc về con cả, con sẽ không lấy thứ gì đi.!

“Cái tên nhóc nhà con, sao mà vẫn cố chấp như thế.” Viêm Quân bắt đắc dĩ nói.

“Đây không phải là cố chấp mà là điểm danh dự mấu chốt để con sống trên đời này. Lúc bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn, con đã không còn là người của nhà họ Hàn nữa mà nhà họ Hàn cũng không còn thứ gì thuộc về con hết.” Hàn Tam Thiên cố chấp nói.

Viêm Quân biết tính cách Hàn Tam Thiên mạnh mẽ, từ nhỏ đã bị đối xử không công bằng dần hình thành lên suy nghĩ cố chấp to lớn trong lòng anh, mà sự cố chấp ấy không có ai có thể thay đổi được.

Trước khi lên máy bay, Hàn Tam Thiên chụp lên một cái mũ lưỡi trai, đây là món đồ cơ bản của anh khi ở thủ đô, vì thường xuyên bị nhận nhầm là Hàn Quân nên anh cũng không muốn sống giữa hai chữ này mãi.

Đối với Hàn Tam Thiên, thủ đô lâu ngày không thấy vẫn là nơi rất quen thuộc, sau khi máy bay hạ cánh, Viêm Quân nói với anh: “Đi chơi đi, nhớ ngày mai về nhà đó.!

Hàn Tam Thiên gật đầu, cũng không nói gì.

Thủ đô rất lớn, lớn đến mức có rất nhiều chỗ Hàn Tam Thiên còn chưa từng đi qua. Vì từ nhỏ cho dù là đi đâu thì bà nội cũng chỉ đưa Hàn Quân theo còn anh không thể không ở nhà, chỉ có thể đợi sau khi Hàn Quân trở về rồi nói cho anh nghe ở đâu có nhiều sự thú vị tới nhường nào.

Lúc còn nhỏ, Hàn Tam Thiên ao ước được đến công viên trò chơi trong lời Hàn Quân nói, thề rằng sau này lớn lên rồi bản thân nhất định phải đi xem thử.

Nhưng mà sau khi Hàn Tam Thiên thật sự lớn lên rồi thì anh vẫn chưa từng đi tới, bởi vì đó là nơi Hàn Quân đã từng đến, là nơi lưu lại thành kiến của bà nội đối với anh, anh biết, cho dù có đi, cũng sẽ chẳng vui vẻ gì cả.

Cao ốc Phong Thiên.

Là một công ty lớn nồi tiếng ở thủ đô, sản nghiệp liên quan của Phong Thiên cũng rất nhiều, mà chủ tịch Tần Lâm của công ty Phong Thiên cũng có địa vị không hề thấp ở thủ đô. Tuy là không thể leo được vào vòng tròn của mấy gia tộc lớn nhưng trước mặt thì vẫn sẽ có rất nhiều người nễ mặt anh ta.

Hàn Tam Thiên không có thẻ công tác nên bị bảo vệ công ty chặn ngoài cửa.

Thái độ của bảo vệ cực kỳ thiếu lễ độ, nói Hàn Tam Thiên cút đi, dáng vẻ hùng hổ. Rõ ràng là một tên kiêu ngạo coi thường người khác.

“Bảo Tần Lâm ra đây.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Bảo vệ nghe thấy thế thì không nhịn được cười phá lên.

“Cái thằng nhóc con này, mẹ nó mày là cái quái gì, dựa vào mày mà cũng xứng gặp chủ tịch của bọn tao sao?” Bảo vệ cười nhạo nói.

“Xứng hay không xứng thì cứ gọi anh ta ra là anh sẽ tự biết thôi.” Hàn Tam Thiên nói.

“Mày nhanh cút đi, đừng quấy nhiễu công việc của ông đây, nếu mà còn nói linh tinh nữa thì đừng trách tao không khách khí, cũng không xem lại xem mình cái thứ gì, lại còn muốn gặp chủ tịch của bọn tao.!

“Anh bạn nhỏ à, mau đi đi thôi, chủ tịch Phong Thiên của bọn tôi cũng không phải là người như cậu có thể tùy tiện gặp được đâu.!

“Ai, cũng không biết là cái đồ nhà quê ở đâu chui ra, đã thê mà cũng mạnh miệng gớm. Cho dù chưa từng thấy mặt thì hẳn là cũng xem thấy trên tivi rồi chứ, chủ tịch của bọn này thường xuyên xuất hiện trên tivi đó.!

Hàn Tam Thiên đứng yên ở cửa, giống hệt như một pho tượng Phật, dáng người sừng sững bắt động.

Mấy tên bảo vệ thấy thế thì nhíu mày.

“Lời hay thì không chịu nghe, chẳng nhẽ cậu muốn bị đánh mới biết điều à?!

“Mẹ kiếp, đánh cái con chó này đi.!

“Đợi lát nữa chủ tịch sẽ quay lại, không thể để cho cái tên này quấy rầy được.!

Mấy tên bảo vệ xắn tay áo, dáng vẻ hùng hỗ đi về phía Hàn Tam Thiên.

Vừa mới định động tay động chân thì một chiếc Bentley dừng lại trước cửa công ty, mấy tên bảo vệ lập tức dẹp hết cái dáng vẻ cao ngạo bệ vệ đi.

“Toi rồi toi rồi, chủ tịch đã về rồi, nếu để cho ngài ấy biết ngay cả chút chuyện nhỏ này chúng ta cũng không làm nỗi thì sợ là mắt việc mắt.!

“Mẹ nó, nếu ông đây mà bị mắt việc thì nhất định sẽ đập cho tên chó chết này một trận.!

“Đồ chó chết, đều tại mày hại bọn tao, cmn, cứ đợi đấy.!

Năm nay Tần Lâm hơn ba mươi tuổi, chắc chắn là người xuất sắc nhất ở độ tuổi này ở thủ đô, sau khi xuống xe, đến gần một người cao một mét chín khiến cho người ta cảm nhận được khí tráng cực kì mạnh mẽ, điều này có thể nhìn thấy được từ sự sợ hãi của mấy tên bảo vệ kia.

“Chủ tịch.!

“Chủ tịch.!

“Chủ tịch.!

Vẻ mặt Tần Lâm bất mãn nói: “Có chuyện gì, sao lại đứng náo loạn hết trước cửa công ty thế này, không biết như thế sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của công ty sao?!

Mấy tên bảo vệ như con ve vào mùa động, một người trong số đó nhanh chóng nói: “Chủ tịch, cậu ta muốn gặp anh nhưng chúng tôi khuyên rất nhiều lần rồi mà cậu ta vẫn không chịu đi.!

Tần Lâm cười khinh thường, nói: “Người muốn gặp tôi rất nhiều, anh thì là cái gì cơ chứ, nhanh cút đi.!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK