Chương 218:
“Ăn nói lung tung?” Bộ dáng Kha Vân tỏ vẻ chính trực: “Nếu cô không phải loại người đó, vì sao cứ luôn bảo vệ con bé Khương Oánh Oánh đê tiện kia, từ nhỏ đã là loại đê tiện không học tập tốt, về sau ra xã hội, sẽ chỉ là thứ bẩn thỉu, làm ô uế xã hội mà thôi.”
Cô giáo tức giận mà thở mạnh, chuyện này hoàn toàn là lỗi của Lâm Thiếu Huy nhưng qua lời Kha Vân thì lại trở thành Khương Oánh Oánh là đồ đê tiện, còn trở thành người làm suy đồi xã hội.
Có điều người làm giáo viên như cô, năng lực có hạn, muốn giúp đỡ Khương Oánh Oánh cũng không được.
“Tôi nói cô, làm một giáo viên, chỉ cần cầm tiền cầm tiền lương là được rồi, còn nhàn rỗi quản nhiều chuyện như vậy? Cô có năng lực gì chứ? Tôi có quen với của quản lý trường học, chọc tôi không vui, đuồi việc cô chẳng qua là loại chuyện vặt.
Kha Vân đắc ý lên tiếng.
Lúc này, cửa phòng họp đột nhiên bị đá văng, Hàn Tam Thiên đưa theo Khương Oánh Oánh đi vào.
Kha Vân cùng hiệu trưởng bị dọa không nhẹ, nhưng lúc nhìn thấy Khương Oánh Oánh, lại tức giận không có chỗ phát tiết.
“Đồ đê tiện, ai cho phép mày đến phòng họp hội nghị, có biết chỗ này là chỗ nào hay không?” Kha Vân lớn tiếng quát Khương Oánh Oánh Khương Oánh Oánh vô cùng lo sợ, cô không nghĩ Hàn Tam Thiên lại mạnh mẽ như vậy, lái xe xông thẳng vào trường học, bây giờ còn đạp văng cửa phòng họp xông vào.
“Các người đang thương lượng để đuổi học Khương Oánh Oánh?” Hàn Tam Thiên thản nhiên hỏi.
“Tên bụi đời kia, cậu nghĩ mình là cái gì, mà dám làm loạn ở chỗ này.”
Kha Vân mắng Hàn Tam Thiên.
“Ai là hiệu trưởng?” Hàn Tam Thiên không thèm nhìn Kha Vân, loại phụ nữ đanh đá này anh đã gặp quá nhiều, không thèm để ý.
“Là tôi, cậu là ai, xông vào phòng họp làm cái gì?” Hiệu trưởng đứng lên, ánh mắt không vừa ý mà nhìn Hàn Tam Thiên.
“Muốn đuổi học Khương Oánh Oánh, ông đã điều tra chuyện rõ ràng chưa?” Hàn Tam Thiên chất vấn.
“Đây là chuyện nội bộ của chúng tôi, không có quan hệ với người ngoài.”
Hiệu trưởng khinh thường nói, cũng không biết là tên lỗ mãng nào, lại dám chất vấn ông, thật là nực cười.
“Khương Oánh Oánh là em gái của tôi, ông muốn đuổi con bé, đương nhiên sẽ liên quan đến tôi, không ai có tư cách nói xấu con bé cả.” Hàn Tam Thiên trả lời.
“Nhóc con.” Vẻ mặt Lâm Thiếu Huy cười cười, khinh thường nhìn Hàn Tam Thiên: “Mày là cái quái gì mà có tư cách quản chuyện của tao, hiện tại Khương Oánh Oánh đã bị đuổi học, mày có khả năng gì ngăn cản chuyện này?”
Hàn Tam Thiên quay đầu nhìn Lâm Thiếu Huy hỏi: “Ông chính là người ra tay với em gái tôi trước?”
“Sai rồi” Lâm Thiếu Huy lắc đầu nói: “Là em gái mày đê tiện câu dẫn tao, khiến tao suýt chút nữa phạm phải sai lầm.”
Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười: “Bằng bộ mặt này của ông mà bên nhà trường cũng tỉn, xem ra quan hệ cũng không tệ đâu nhỉ.”
“Chậc chậc chậc, không nghĩ tới mày vẫn có chút thông minh, nếu đã biết còn không nhanh cút đi?” Lâm Thiếu Huy nói, có địa vị chính là chỗ tốt, một học sinh nữ bị phá hỏng còn muốn đấu cùng ông ta, không phải là tìm chết hay sao?
“Các người tự mình quyết định, không muốn điều tra để làm rõ chuyện này.” Hàn Tam Thiên quay qua đám người hiệu trưởng hỏi.
Vẻ mặt Lâm Thiếu Huy không kiên nhẫn nói: “Mày là tên ngốc hay sao, làm tốn thời gian của ông đây, chuyện này còn cần tra hay sao?
Tao chính là chứng cứ tốt nhát.”
Hàn Tam Thiên nhìn thẳng ba người hiệu trưởng, hoàn toàn không quan tâm đến Lâm Thiếu Huy.
Hiệu trưởng không biết Hàn Tam Thiên là ai, nhưng Lâm Thiếu Huy có quan hệ với bên quản lý trường, hơn nữa lúc nãy có điện thoại gọi đến báo, loại chuyện xấu này chỉ có thể đồ tội lên Khương Oánh Oánh, cho nên kết quả sẽ không thay đồi.
“Đã quyết định, nếu đã là em gái cậu vậy thì hôm nay cậu đưa cô bé đi đi.” Hiệu trưởng nói.
“Hai người các vị cũng đồng ý như vậy?” Hàn Tam Thiên hỏi hai người còn lại.
“Nhóc con, tao khuyên mày nên biết điều một chút, nhanh cút đi.”
“Cậu nếu như không biết thân phận của bọn tôi có thể đi ra ngoài hỏi thăm thử, không cần biết cậu là ai, cũng không thay đổi được kết quả của chuyện này.”
Hai người ban giám hiệu hoàn toàn không có để Hàn Tam Thiên vào trong mắt.