Chương 272:
Hàn Tam Thiên khẽ mỉm cười, vẻ mặt đầy tự tin nói: “Muốn thắng ông ấy cũng không đơn giản, yên tâm đi, anh nhất định sẽ mang hạng nhất về cho em, hơn nữa còn phải khiến Thượng Quan Hắc Bạch thừa nhận anh lợi hại.”
“Bót khoác lác đi, một ngày không khoác lác là cả người anh khó chịu hay sao?” Tô Nghênh Hạ khinh bỉ bĩu môi nói.
“Chờ anh đấu xong em sẽ biết anh không khoác lác mà là mạnh thật sự.” Hàn Tam Thiên nói.
“Ngủ đi, mạnh thật.” Tô Nghênh Hạ dứt lời, lên giường trước, lại là nghiêng người đối mặt với Hàn Tam Thiên.
Chân mày Hàn Tam Thiên không ngừng giật, chẳng lẽ cô không biết nghiêng người ngủ đánh vào thị giác lớn hơn, càng dễ khiến người ta mơ tưởng viễn vông hơn hay sao?
Sáng sớm hôm sau, hai người dọc theo đường núi đi lên, sau khi lên đến đỉnh núi, không khí thấm sâu vào tim phổi khiến người ta không nhịn được muốn hít thở thật sâu.
“Đúng rồi, Thích Y Vân cũng muốn tham gia tranh giải, hai người cùng đi chứ, trên đường còn có thể chăm sóc cô ấy.” Tô Nghênh Hạ nói với Hàn Tàm Thiên.
Đối với Thích Y Vân, Hàn Tam Thiên nói thẳng với cô rằng cô gái này cũng không đơn giản như bề ngoài, cô ta tháo kính xuống giống như biến thành người khác Vậy.
“Em hiểu biết bao nhiêu về Thích Y Vân?”
Hàn Tam Thiên hỏi.
“Biết tường tận, chúng em là chị em tốt thân thiết nhất hồi học đại học, nhà cô ấy có bao nhiêu thân thích, người thân làm nghề gì em đều biết. Chỉ là sau đó cô ấy ra nước ngoài, chúng em ít liên lạc, nghe cô ấy nói cha mẹ ở nước ngoài làm ăn, cô ấy cũng phải giúp đỡ, cực kỳ bận bịu.” Tô Nghênh Hạ nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu, những tin tức này là thật hay giả chỉ cần cho Mặc Dương đi tra một lát là ra.
“Cô ấy làm người thế nào? Là dạng gì?”
Hàn Tam Thiên hỏi tiếp.
“Hứng thú với Thích Y Vân như vậy, anh không có ý nghĩ gì đấy chứ?” Tô Nghênh Hạ cảnh giác nhìn Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cười khổ, nói: “Anh thuận miệng hỏi chút thôi mà, nếu em không muốn nói thì thôi.”
Câu vừa rồi của Tô Nghênh Hạ chỉ là đùa thôi, cô không lo Hàn Tam Thiên sẽ thích Thích Y Vân.
“Y Vân là một cô gái vô cùng ngoan ngoãn, hơn nữa không tranh với đời.
Trong trường, nếu không phải có Thẩm Linh Dao, không biết cô ấy sẽ bị bắt nạt thành như thế nào nữa. Từ trước tới giờ cô ấy không biết phản kháng, bị người ta bắt nạt vu oan cũng vẫn không nói nhiều hơn một câu, yên lặng chịu đựng. Tính tình của cô ấy chắc sẽ cực kỳ sợ loại chuyện đó, cho nên lúc còn đi học, em và Thẩm Linh Dao đều coi cô ấy như con gái mà bảo vệ.” Tô Nghênh Hạ nói, trên mặt thoáng hiện lên vẻ đau lòng, dường như đang nghĩ tới chuyện ở trường học.
Kẻ yếu?
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, dưới góc nhìn của anh, Thích Y Vân không phải là một kẻ yếu, loại khí thê mạnh mẽ tỏa ra từ trong xương ấy tuyệt đối không thể nào là thứ một kẻ yếu có thể có.
Quan trọng hơn là nêu như cô ta ở trường học nhu nhược như vậy, chỉ dựa vào sinh hoạt mấy năm trong xã hội không thể nào luyện ra khí thế bây giờ, điều duy nhát giải thích được là biểu hiện của cô ta trước mặt Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh Dao đều là giả vờ.
Nếu quả thật là như vậy, cô gái này quá đáng sợ.
Hơn nữa tại sao cô ta phải ẩn nhẫn nhiều năm như vậy?
“Anh sao thế?” Tô Nghênh Hạ khó hiểu nhìn Hàn Tam Thiên đang mang vẻ mặt nghiêm túc suy tư.
“Không có gì, hy vọng là anh nghĩ nhiều.”
Hàn Tam Thiên thở dài.
Sau khi xuống núi, Hàn Tam Thiên giao công ty cho Tô Nghênh Hạ trước, sau đó đến Mordor, cho Mặc Dương điều tra thân thế của Thích Y Vân.
Buổi chiều, Mặc Dương gửi tin tức về, trong nhà Thích Y Vân có rất nhiều thân thích làm nông, đều là người bình thường, mà cha mẹ cô ta thực sự mấy năm trước vừa ra nước ngoài làm ăn. Nhiều năm nay.
ít khi về nước, còn tình huống thật sự của nhà cô ta ở nước ngoài ra sao Mặc Dương không có cách nào tra được, dù sao thế lực của ông chỉ ở Vân Thành mà thôi.
Sau khi Hàn Tam Thiên nghe thấy những lời này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trong đầu nghĩ có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều rồi, nếu đã chứng nhận được thân thích, như vậy thân thế của Thích Y Vân sẽ không có vấn đề gì.
Còn vẻ mạnh mẽ của cô ta, có lẽ là máy năm nay cuộc sống ở nước ngoài bận rộn vội vã, ép cô ta không thể không để lộ ra mặt mạnh mẽ, dùng để che giấu sự yếu ớt của mình.
“Tam Thiên, tên nhóc này, không biết nghĩ gì về cô gái kia nữa? Cậu không thể làm ra chuyện có lỗi với em dâu.” Mặc Dương dùng giọng nói uy hiếp nhắc nhở Hàn Tam Thiên.