Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251:

 

“Đúng vậy đó, cậu ta dựa vào cái gì mà không tham gia, lửa giận của Thượng Quan Hắc Bạch là do cậu ta châm ngòi, nên đề cậu ta đi giải quyết chuyện này.”

 

Thành viên hiệp hội nghe Thiên Xương Thịnh nói xong thì trên mặt ai cũng mang vẻ tức giận, bọn họ không chấp nhận được chuyện Hàn Tam Thiên không tham gia trận đầu, mặt mũi đã vứt ra làm tiền đánh cược, nếu không lấy trở lại, mất mặt bao nhiêu?

 

Nghe những người này chỉ trích Hàn Tam Thiên, vẻ mặt Thiên Xương Thịnh dần trở nên lạnh lùng. Tuy rằng ông cũng không hiểu tại sao Hàn Tam Thiên không tham gia, nhưng dầu gì Hàn Tam Thiên cũng là thầy của ông, không đến lượt bọn người kia nói kháy.

 

“Chuyện báo danh là các người tự quyết định, bây giờ còn muốn Hàn Tam Thiên tới chịu trách nhiệm hả?” Thiên Xương Thịnh lạnh lùng nói.

 

Nhận ra hình như Thiên Xương Thịnh đang nói giúp cho Hàn Tam Thiên, trái tim xúc động phẫn nội của thành viên hiệp hội hơi tỉnh táo lại một chút.

 

“Ông Thiên, mặc dù là chúng tôi báo danh, nhưng dựa vào đâu mà cậu ta từ chói, dựa vào địa vị của cậu ta, có tư cách từ chối ư?” Một người nói.

 

Dựa vào địa vị của anh?

 

Địa vị của Hàn Tam Thiên, tùy tùy tiện tiện là có thể nghiền ép người ở chỗ này, đám người này là cái thá gì? Vậy mà lại không để Hàn Tam Thiên vào mắt.

 

“Nếu các người có ý kiến gì với cậu ta, cứ việc đi tìm cậu ta gây sự, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở các người, trên đời này không có quả hồi hận, trước khi ra bất kỳ quyết định gì nên ngẫm lại hậu quả.” Thiên Xương Thịnh nói.

 

“Ông Thiên, ý của ông là muốn đứng về phía Hàn Tam Thiên, ông cũng ra mặt, chúng tôi còn ai dám tìm cậu ta gây chuyện chứ.” Người nào đó quái gở nói, rõ ràng đang ngầm châm biếm Thiên Xương Thịnh.

 

Thiên Xương Thịnh cười nhạt một tiếng, nói: “Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này, các người muốn làm loạn thế nào thì tùy.”

 

“Ông Thiên, câu này là ông nói đó, một đại nhân vật như ông, nói chuyện nên giữ lời.

 

“Bây giờ nhà họ Tô đã mắt dự án phía tây, đang trong giây phút hấp hối, tôi để con tôi tùy tiện giãm một cước, công ty nhà họ Tô sẽ phá sản.”

 

“Chút chuyện nhỏ này, con của tôi cũng có thể làm được, nhưng điều kiện tiên quyết là ông Thiên không nói đùa.”

 

Nhìn những người này muốn đi chịu chết, Thiên Xương Thịnh không có chút đồng tình, nói: “Đương nhiên tôi không nói đùa.”

 

Lúc này, Vương Mậu đứng ra hòa giải, bởi vì nếu cãi nhau mà trở mặt với Hàn Tam Thiên, chuyện này sẽ hoàn toàn không còn cơ hội chu toàn.

 

“Các người bình tính lại đi, trận đấu vẫn chưa bắt đầu, tôi vẫn còn cơ hội đi khuyên cậu ta.” Vương Mậu nói.

 

“Hội trưởng Vương, cần gì phải phiền phức như vậy, nêu cậu ta dám không nghe lời chúng ta, tùy tiện tìm vài cách là có thể đối phó cậu ta.”

 

“Đúng vậy, ở thành phố Thiên Vân chúng ta cũng là người có thân phận có địa vị, nếu cả một thằng ở rễ cũng không lam gì được, vậy thì thật buồn cười.”

 

Mọi người cười ha ha, dáng vẻ vô cùng nắm chắc.

 

Vương Mậu nhìn Thiên Xương Thịnh, ông ta không biết lão già này đang nghĩ gì, trước mặt nhiều người như vậy nói mặc kệ chuyện này, như vậy không phải đang hại Hàn Tam Thiên sao?

 

Cho dù có thể khiến công ty nhà họ Tô sụp đồ thì sao, nêu Hàn Tam Thiên không tham gia trận đấu, vậy tất cả đều là nói suông.

 

“Ông Thiên, ông giúp tôi hẹn Hàn Tam Thiên, tôi muốn gặp cậu ta một lần.”

 

Vương Mậu nói với Thiên Xương Thịnh.

 

Thiên Xương Thịnh lắc đầu, bảo: “Ông bạn già, chuyện này ông đừng nghĩ tới nữa, chuyện cậu ta quyết định, không ai có thể thay đồi. Hơn nữa chuyện này quả thật là các người cân nhắc không chu toàn, chưa được sự đồng ý của cậu ta đã báo danh cho cậu ta, bây giò còn mang dáng vẻ muốn khởi binh hỏi tội, đổi lại là tôi, tôi cũng không nhận lời. Nói khó nghe chút, vinh nhục của hiệp hội cờ vây liên quan gì tới cậu ta chứ? Mấy lão già các ông mất mặt cũng không phải do cậu ta tạo thành.”

 

Vẻ mặt Vương Mậu đau khổ, đúng là ông ta suy nghĩ không chu đáo, nhưng nguyên nhân bên trong cũng là do mấy hội viên này giật dây, là bọn họ nói loại chuyện nhỏ nhặt này không cần được Hàn Tam Thiên đồng ý, là bọn họ bảo loại người như Hàn Tam Thiên tùy tiện cho một chút lợi ích là có thể sai bảo, ai mà ngờ cho dù là Thiên Xương Thịnh ra mặt, Hàn Tam Thiên cũng không chấp nhận chứ?

 

“Nhưng mà…”

 

“Đừng có nhưng mà, ông nên nghĩ phải nhận lỗi với cậu ta thế nào đi, dù sao ông cũng là người xúc phạm cậu ta trước, không được sự đồng ý đã dùng danh nghĩa của cậu ta báo danh, đây là một lời khuyên chân thành mà bạn già nhiều năm dành cho ông.” Thiên Xương Thịnh nói.

 

Thành viên hiệp hội nghe thấy câu này thì trên mặt hiện vẻ khinh thường, thậm chí bọn họ cảm thấy Thiên Xương Thịnh già rồi nên mới sợ đầu sợ đuôi, thậm chí cả nhà họ Tô cũng sợ, xem ra nhà họ Thiên xuống dốc cũng là chuyện sớm hay muộn.

 

Nhưng Vương Mậu thì khác, ông ta vô cùng hiểu tính cách của Thiên Xương Thịnh, quả thực hiện tại ông già này đã lớn tuổi, nhưng tính tình nóng nảy của ông từ trước tới nay vẫn không thay đổi, nếu không đã chẳng tự mình thành lập một võ quán, vì vậy câu này vào tai Vương Mậu vô cùng có sức nặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK