Chương 306:
Nhớ năm đó lúc Hàn Tam Thiên ở rẻ, tất cả người nhà họ Tô đều xem anh như một tên ăn mày. Thậm chí Tô Hải Siêu còn xem Hàn Tam Thiên như một trò cười. Ai mà ngờ được, người như vậy thế mà lại là người nhà họ Hàn ở Thủ Đô!
Cho dù anh chính là đứa con bị nhà họ Hàn vứt bỏ, nhưng tuyệt đối không phải loại gia tộc không chính thống như nhà họ Tô có thể so sánh được.
Bây giờ, cuối cùng Tô Hải Siêu cũng hiểu được, sính lễ xuất hiện không biết ở đâu ra lúc trước hóa ra là đưa cho Tô Nghênh Hạ. Tô Diệc Hàm còn dám vọng tưởng cô ta được nhà giàu nhìn trúng, bây giờ xem ra chuyện này không khác gì một trò cười cả.
“Cậu sợ à?” Thân Ông khinh thường nói.
Tô Hải Siêu lắc đầu liên tục, nói: “Không Sợ, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp ông đối phó cậu ta. Một tên vô dụng bị gia tộc vứt bỏ, có gì đáng để sợ chứ?”
Thân Ông cười lạnh, mặt ngoài thì Tô Hải Siêu cố giả bộ bình tĩnh, nhưng sao ông ta có thê không cảm nhận được nỗi lòng thật sự của Tô Hải Siêu chứ?
“Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, sau này Hàn quân nhất định sẽ trọng dụng cậu. Cậu phải biết rằng, mặc dù chỉ là chó săn của nhà họ Hàn, nhưng cậu vẫn có thể hưởng hết tất cả vinh hoa phú quý.”
Thân Ông nói.
“Tôi hiểu mà.” Tô Hải Siêu nói.
“Chuyện này không được nói với bất kỳ kẻ nào. Nếu như thân phận của Hàn Tam Thiên bị người khác biết thì tốt nhất cậu nên chuẩn bị cho bản thân một chiếc quan tài đi.” Thân Ông thản nhiên nói. Hàn Tam Thiên biến mắt, không để lại một chút dầu vết nào ở Thủ Đô đã nhiều năm, thậm chí giới xã hội thượng lưu ở Thủ Đô còn cho rằng Hàn Tam Thiên bị bệnh qua đời. Tin tức này một khi bị lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ gây nên một trận sóng to gió lớn ở Thủ Đô. Việc này đối với Hàn Quân mà nói, là một việc cực kỳ bắt lợi.
“Mong ông yên tâm, tôi nhất định giữ kín bí mật này.”
Mặt khác, Hàn Tam Thiên đã bị đám người Mặc Dương đưa vào bệnh viện. Bị vỡ đầu, thương thê tuy rằng không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn cần một khoảng thời gian để dưỡng thương.
Trong phòng bệnh có ba người Mặc Dương, Đao Thập Nhị, Lâm Dũng đứng bên cạnh giường bệnh. Nhìn thấy đầu Hàn Tam Thiên bị băng bó giống như một chiếc bánh chưng, ba người không dám nhìn thẳng vào Hàn Tam Thiên.
“Muốn cười thì cười đi.” Hàn Tam Thiên bắt đắc dĩ nói.
“Phụt, ha ha ha ha ha.” Mặc Dương là người đầu tiên không nhịn được, vô cùng sảng khoái cười phá lên. Sau đó dùng vẻ mặt áy náy nhìn Hàn Tam Thiên, vẫy tay, nói: “Tam Thiên à, thật xin lỗi, tôi thật sự không nhịn được, cậu đừng trách tôi, dáng vẻ bây giờ của cậu, thật sự là rất buồn cười.”
“ Anh Tam Thiên, tạo hình của anh như vậy, nếu đi Dubai nhất định sẽ bị người khác tưởng là đại gia ở đó đáy.” Đao Thập Nhi cũng nhịn không được mà lên tiếng trêu chọc.
Lâm Dũng thì lại không dám nói gì, hơn nữa cũng không dám cười. Dù sao địa vị của anh ta so ra kém Mặc Dương và Đao Thập Nhị. Cho dù nghẹn tới mức nội thương thì cũng phải chịu đựng.
Hàn Tam Thiên thỏ dài, mặc dù bị bọn họ cười chê nhưng thật ra cũng không sao cả. Quan trọng là nếu bị Tô Nghênh Hạ biết, anh quả thực không biết nên giải thích như thế nào.
“Mấy người cười đủ chưa, đủ rồi thì mau nghĩ cách giúp tôi đi, tốt nhất là có thể lừa được Tô Nghênh Hạ.” Hàn Tam Thiên nói.
Mặc Dương trực tiếp ngồi xuống mép giường, dáng vẻ tận tình khuyên bảo, nói: “Tam Thiên, tôi khuyên cậu tốt nhất nên dẹp suy nghĩ này trong đầu đi. Em dâu của tôi rất thông minh đó, cậu nghĩ có thể gạt được cô ấy sao? Hơn nữa sau này nếu cô ấy biết thì cô ấy sẽ càng trách cậu thêm thôi. Chỉ bằng bây giờ cậu thẳng thắn, thật thà, dứt khoát nói cho cô ấy biết đi.”
“Tôi không muốn cô ấy phải lo lắng.” Hàn Tam Thiên nói.
“Cách tốt nhất để khiến cô ấy không lo lắng, đó chính là nói tất cả mọi chuyện cho cô ấy biết. Tránh để cô ấy suy nghĩ linh tinh, néu cậu tìm được lý do không về nhà, nhưng cậu có thể cam đoan cô ấy ở nhà không suy nghĩ lung tung không?
Như vậy chẳng phải là càng khiến cô ấy lo lắng hơn còn gì.” Mặc Dương nói.
Những lời nói đầy đạo lý này khiến Hàn Tam Thiên không thể nào phản bác được.
Nếu thật sự tìm cớ để không về nhà, Tô Nghênh Hạ nhất định sẽ suy nghĩ lung tung cho xem.
“ Miệng chó nhà anh đúng thật là có thể phun ra ngà voi.” Hàn Tam Thiên nói.
Mặc Dương không thèm quan tâm lời lẽ công kích của Hàn Tam Thiên, cười nói: “Tam Thiên, tôi chính là người từng trải.
Xét về phương diện tình cảm, tôi hiểu biết hơn cậu nhiều. Nếu cậu có vấn đề gì thì tôi có thể làm quân sư cố vấn tình cảm cho cậu, thu phí cũng vừa phải thôi, cậu thấy thế nào?”
Hàn Tam Thiên khinh bỉ liếc nhìn Mặc Dương, người này lại thay đổi phương pháp để bòn rút tiền của anh rồi.
“Ông thiệu tiền như vậy sao? Vả lại thành phố Thiên Vân và đại bộ phận tài sản của khu vực xám bây giờ đều nằm trong tay ông, ông sắp giàu đến nứt đó đỗ vách rồi đó.” Hàn Tam Thiên nói.
“Không không không, so với cậu thì chênh lệch vẫn còn nhiều lắm, bây giờ đến cả một cọng lông trên người cậu tôi còn không bằng nữa là.” Mặc Dương bày ra dáng vẻ khiêm tốn nói.