Chương 427:
Nói về Hàn Tam Thiên, Tưởng Thăng tỏ thái độ khinh bỉ rõ ràng trên khuôn mặt.
Ngay cả khi gã rất sợ hãi, nhưng miễn là Hàn Tam Thiên không ở trước mặt gã thì thái độ kiêu ngạo của gã sẽ không thu lại.
Đây là lọn chết không sợ nước sôi. Không nhìn thấy quan tài, gã không bao giờ biết mình sẽ gặp nguy hiểm đến mức nào.
Ngay cả khi Lưu Hoa, người có tính cách giống như gã đã chết mà gã dường như vẫn chưa nhận đủ bài học.
“Làm thế nào mà dì Lam ngăn cản được anh ta, con lo rằng dì Lam sẽ không cho chúng ta ở lại đâu.” Tưởng Uyển nói một cách khiêm tồn. Dù gì cô đã có mâu thuẫn với Tô Nghênh Hạ, nên cô cũng cảm thầy xấu hồ.
“Chớ lo, ông có cách đề thuyết phục nó.
Dù sao ông cũng là bố của nó mà Tưởng Lam là con bé dẫu chết cũng cần thể diện.
Miễn nói cho ngọt thì nó sẽ không từ chối.” Tưởng Hoành nói.
Thấy Tưởng Hoành rất tự tin, Tưởng Thăng và Tưởng Uyền liếc nhìn nhau. Họ rất háo hức ở lại Vân Thành. Thật lãng phí cuộc đời nêu trở về một nơi nhỏ như huyện Bân, họ sữ không có cơ hội nào, nhưng giờ bọn họ đã leo lên nhà họ Tô.
Tương lai đã hoàn toàn khác.
Ngay cả Tưởng Thăng cũng đang mơ mộng về việc có được vị trí cao trong công ty. Gã có thể tận dụng vị trí này và bắt đầu làm việc với những đồng nghiệp nữ. Người phụ nữ có làn da đẹp và trắng ở thành phố này còn hấp dẫn hơn cả ở huyện Bân.
Mục tiêu của Tưởng Uyễn thì đơn giản hơn. Cô ta sẽ không để mình làm việc dưới sự kiểm soát của Tô Nghênh Hạ. Chỉ cần cô ta có thể ở lại Vân Thành, cô ta tự tin sẽ tìm một người đàn ông giàu có. Ý tưởng này giống với Tô Diệc Hàm. Nếu hai người biết nhau thì họ có thể trở thành chị em tốt.
“Ông ơi, ngày mai nhờ cả vào ông đấy.
Chúng ta về phòng và nghỉ ngơi thôi. Đây là lần đầu tiên con ở trong một biệt thự sang trọng như vậy. Tối nay con muốn ngủ thật thoải mái.” Tưởng Thăng háo hức nói.
Phòng ngủ chính của biệt thự.
Tô Quốc Diệu đã phàn nàn rất nhiều về người của nhà họ Tưởng, nhưng trước mặt Tưởng Lam, ông cũng không dám nói ra, song có vài điều, không thể không nói.
“Rất nhiều người đến cùng lúc như thế, bà đã nghĩ xem lý do tại sao họ đến chưa?” Tô Quốc Diệu nói.
“Không phải ông chỉ muốn được ban phước lành từ tôi sao? Bây giò tôi không thiếu tiền. Chơi đùa với họ thì có gì sai?
Ông có ý kiến gì không?” Tưởng Lam tự hào nói. Mơ ước cả đời của bà là được thể hiện trước mặt người thân, ngay cả khi bà biết rằng mình sẽ tiêu rất nhiều tiền thì bà cũng chẳng quan tâm, chỉ cần những người thân này có thể nhận ra cuộc sống của bà hạnh phúc đến mức nào thì đều đáng giá cả.
“Hành lý họ mang theo dường như không chỉ đi vài ngày thôi đâu.” Tô Quốc Diệu thở dài nói.
“Tô Quôc Diệu, giờ còn chưa tiêu được bao nhiêu tiền của ông, ông đã bắt đầu xót rồi sao? Những người đó đều là người nhà mẹ đẻ của tôi, lẽ nào bọn họ tới chơi tôi còn phải đuổi họ đi sao?” Tưởng Lam Bất mãn nhìn Tô Quốc Diệu, nói.
“Bà không hiểu ý tôi, là tôi lo bọn họ đến rồi sẽ không đi nữa.” Tô Quốc Diệu nói.
“Không đi? Sao có thể không đi, bọn họ không về nhà, ở mãi đây làm gì?” Tưởng Lam khó hiểu hỏi.
“Bình thường bà thông minh như thế, sao lại không nghĩ ra chuyện này chứ? Giờ Nghênh Hạ là chủ tịch rồi, bà chưa từng nghĩ bọn họ đến nhờ vả nhà chúng ta để Nghênh Hạ sắp xếp công việc cho sao?”
Tô Quốc Diệu giải thích.
Những lời này khiến cho vẻ mặt Tưởng Lam cứng lại. Năng lực của mấy người họ hàng này, Tưởng Lam hiểu rất rõ, vì ăn không uống không đám người này có thể liều mạng được, nhưng nếu để bọn họ làm việc thì tuyệt đối là không thể nào, vào công ty rồi cũng chỉ là sâu mọt thôi.
“Chắc là không đâu.” Tưởng Lam nói.
“Tự bà nói ra còn không dám chắc được, còn cần tôi phải nói rõ không?” Tô Quốc Diệu nói.
Tưởng Lam vốn đã nghĩ xong lộ trình ngày mai rồi, dẫn bọn họ đi xem sự khác nhau giữa thành phố Thiên Vân và huyện Bân. Nhưng lời nói của Tô Quốc Diệu lại khiến bà mất hết tâm trạng trong nháy mắt.
Nếu sự tình đúng như những gì Tô Quốc Diệu nói thì bà phải nghĩ cách ứng đối mới được.
“Ngủ đi, binh đến tướng chặn, xem ngày mai bà làm sao xử lý chuyện này.” Tô Quốc Diệu nói.
Cả một đêm trằn trọc không yên, Tưởng Lam mơ mơ màng màng chẳng ngủ được. Hôm sau, khi trời vừa sáng bà đã rời giường.
Xuống lầu, vừa tới phòng khách bà đã thấy Tưởng Hoành ngồi ở đó.
“Ba, sao không ngủ thêm một lúc, giường không thoải mái sao?” Tưởng Lam hỏi.
Tưởng Hoành tươi cười nói: “Sao: lại không thoải mái được? Đây là chiếc giường thoải mái nhất ba từng ngủ đó, khiến ba không nỡ dậy luôn.”