Chương 167: Mẹ nói gì cơ!
Hàn Tam Thiên không biết sóng ngầm trong biệt thự, tìm một bóng cây hút thuốc, làm sau khi Thi Tinh đi ra, đến trước mặt anh nói: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, nên hạn chế lại đi.”
Hàn Tam Thiên rít mạnh một hơi, nói: “Nếu không biết bản thân đau ốm ra sao thì sao mà biết được mình còn sống chứ. Con chưa tới tuổi phải dưỡng lão, tuổi trẻ mà không chơi liều một phen thì chẳng nhẽ đợi đến già rồi mới làm?”
Đối với lời ngụy biện này Thi Tinh hết nói nổi, nói: “Sức khỏe là của cải lớn nhất, nếu không có sức khỏe thì con định đạt được mục tiêu như thế nào?”
Hàn Tam Thiên nhíu mày, Thi Tỉnh nói vây, xem ra bà đã nhận ra cái gì rồi.
“Chuyện của con có làm được hay không đều không quan trọng, bởi vì con không cần phải chứng minh cho ai hết. Chỉ muốn xem thử năng lực của mình mà thôi.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
“Nhưng có một số việc con nhất định phải làm.” Thi Tinh nói rồi lấy một tắm hình ra đưa cho Hàn Tam Thiên.
Nhìn người trong hình, Hàn Tam Thiên không hiểu nói: “Đây là ai?
“Năm là bởi ông ta nên con mới phải chịu cảnh bất công đó. Là ông ta nói với Nam Cung Thiên Thu về mệnh đế vương và giải thích, mẹ luôn nghỉ ngờ người đạo sĩ này có thân phận không đơn giản.” Thi Tỉnh nói.
Mệnh đề vương?
Hàn Tam Thiên nhíu mày, ngày đó gặp Hàn Quân trong ngục giam, anh nghe Hàn Quân nhắc qua nhưng không hiểu ý của gã là gì, giờ nghĩ li, Thi Tinh biết chuyện gì xảy ra.
“Mệnh đề vương là gì cơ?” Hàn Tam Thiên hỏi.
“Là vị đạo sĩ này nói cho Nam Cung Thiên Thu rằng Hàn Quân nắm giữ mệnh đế vương, chỉ có nó mới có thể khiến nhà họ Hàn phát triển. Mà con là kẻ gian, sẽ thành trở ngại thậm chí là liên lụy đến nhà họ Hàn. Bắt đầu từ đó, Nam Cung Thiên Thu không còn coi con là người nhà họ Hàn nữa.” Thi Tỉnh giải thích.
“Chỉ bởi cái lý do vớ vẫn này mà con bị bà ta đuổi khỏi nhà họ Hàn?” Hàn Tam Thiên cười khổ, lời vô nghĩa này mà Nam Cung Thiên Thu cũng tin được?
“Đúng, mẹ đã ngăn cản Nam Cung Thiên Thu nhưng bà ấy vẫn khư khư cố chấp, mẹ không còn biện pháp nào c. Thầy con cũng đã đi điều tra vị đạo sĩ này nhưng không tra được gì cả.
Con cũng biết năng lực của Viêm Quân, ngay cả ông ấy cũng không tra được bắt kỳ thông tin nào càng chứng tỏ thân phận của vị đạo sĩ này không đơn giản.” Thi Tỉnh nói.
“Ý của mẹ là vị đạo sĩ này là kẻ thù của nhà họ Hàn dẫn tới?”
Hàn Tam Thiên hỏi.
“Ngay cả chuyện của cha con, mẹ cũng nghỉ là có liên quan tới ông ta.” Thi Tinh nói.
Hàn Tam Thiên cười cợt, nhìn bức ảnh đã ố vàng trong tay nói: “Nếu là ân oán nhà họ Hàn mà con lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn, vậy liên quan gì đến con? Con cần gì phải tự tìm phiền phức cho mình?”
“Con không tìm phiền phức không có nghĩa phiền phức không đến tìm con. Con nói con không phải nhà họ Hàn thì họ sẽ tin sao? Hơn nữa hôm nay mẹ xuất hiện ở biệt thự nhà họ Tô, chắc chắn họ cũng biết. Con cho rằng họ sẽ không đi điều tra chuyện này ư?” Thi Tỉnh nói.
Mắt Hàn Tam Thiên trở nên lạnh lẽo, rõ ràng Thi Tinh đang dùng máy lời này để uy hiếp anh, khiến anh bắt buộc phải nhúng tay vào.
“Con đừng tức giận, đến nhà họ Tô là yêu cầu của con, mẹ chỉ thỏa mãn con mà thôi.” Thi Tỉnh nói.
Hàn Tam Thiên chỉ có thể cười khỏi, đúng là anh gọi Thi Tinh tới nhưng anh làm gì biết còn có chuyện này nữa?
Thi Tinh thở dài, nói: “Mẹ biết nhà họ Hàn làm rất nhiều chuyện bất công với con nhưng dù thế nào con vẫn là người của nhà họ Hàn. Dù mẹ không đến nhà họ Tô, sớm muộn gì họ cũng tra được ra con, mẹ chỉ giúp con chuẩn bị sớm mà thôi.”
“Ngay cả thầy của con còn không biết đối phương là ai, kẻ địch này rất lợi hại, mẹ chỉ đang kéo con chôn cùng mà thôi.” Hàn Tam Thiên nói.
“Không tự tin vào bản thân đến vậy sao? Ngủ đông hơn mười năm, phần kiên định này không phải ai cũng có được, mẹ tin là con có thể làm được.” Thi Tỉnh nói.
“Tin cái rắm, với năng lực hiện giờ của con sao có thê đối mặt với đối thủ mạnh như vậy?” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Thi Tinh hơi do dự, nói: “Lúc nhỏ, ông nội con đối xử với con rất tốt, con không quên chứ?”
“Nhưng sau khi ông nội chết, đãi ngộ của con trong nhà họ Hàn thế nào mẹ cũng rõ. Định dùng sợi dây là ông nội để trói buộc con, không có ý nghĩa gì cả.” Hàn Tam Thiên cười lạnh nói.
“Chưa có ai từng thấy xác của Hàn Thiên, ngay cả quan tài của ông cũng không có.” Thi Tinh nói.
Nghe được câu này, cảm xúc của Hàn Tam Thiên phập phồng lên, trầm giọng nói: “Có ý gì, những lời này của mẹ có ý gì?
Tin Hàn Thiên qua đời chỉ truyền trong nội bị nhà họ Hàn, lúc đó Hàn Tam Thiên chỉ là một đứa nhỏ, khóc đến tan nát cõi lòng, nhưng lúc này Thi Tinh lại nói cho anh biết không có ai thấy xác của Hàn Thiên!
“Mẹ cũng đang nghỉ ngờ mà thôi, có phải là thật hay không cần con điều tra. Có thể tra được vị đạo sĩ này tức tất cả chân tướng đều lộ ra rồi.” Thi Tỉnh nói xong, trực tiếp rời đi.
Ngực Hàn Tam Thiên phập phồng kịch liệt, há miệng thở gấp.
Ông nội có liên quan đến chuyện này?
Có phải ông không hề chết mà chỉ là bị một người nào đó tóm được.
Nếu thật là thế thì anh không thể bỏ qua chuyện này được, dù chỉ có một phần vạn cơ hội anh nhất định phải thử một lần.
Nhìn hình dáng của đạo sĩ trong ảnh, Hàn Tam Thiên siết chặt nắm đếm, cắn răng nghiền lợi nói: “Nếu ông nội còn sống, tôi khuyên mấy người biết đường chiếc cố ông, nếu không tôi sẽ khiến mấy người sống không bằng chết.
Chìm đắm trong lửa giận, Hàn Tam Thiên không hề nhận ra có người đến gần mình. Tô Nghênh Hạ thấy biểu cảm trầm trọng của anh , hơn nữa còn mang theo phẫn nộ cũng không dám bắt chuyện.
Nhìn người trong hình, Tô Nghênh Hạ hơi nhíu mày, hình như đã từng thấy ở đâu rồi.
Lúc sau, Hàn Tam Thiên mới tỉnh dậy từ sau cơn giận, thấy Tô Nghênh Hạ ở bên cạnh thì nhanh chóng thu bức ảnh lại, hỏi: “Sao rồi? Tô Diệc Hàm lấy sính lễ ra không?”
Tô Nghênh Hạ gật đầu, nói: “Tiền mặt góp gần đủ rồi. Nhưng cô ta sẽ bán toàn bộ đồ vật đã mua đi, nhà cũng bán. Không đủ tiền nữa thì chỉ có thể dùng tiền của công ty trợ giúp.”
“Giáo huấn này với cô ta là đủ nặng rồi.” Hàn Tam Thiên cười.
“Nhưng…” Tô Nghênh Hạ muốn nói là thôi.
Hàn Tam Thiên tò mò hỏi: “Nhưng gì cơ?”
“Bà ấy giao toàn bộ sính lễ cho em rồi.” Tô Nghênh Hạ nói.
Hàn Tam Thiên sững sờ, anh vốn tưởng Thi Tinh sẽ thu sạch sính lễ lại, không ngờ lại chuyển lên người Tô Nghênh Hạ.
“Bà ấy nói như thế nào?” Hàn Tam Thiên hỏi.
“Nói là nhà họ Hàn đã đưa cái gì cũng chưa bao giò thu lại, thấy em hợp mắt nên đưa cho em rồi.” Tô Nghênh Hạ nói.
Hàn Tam Thiên cười nhạt, dù lý do này quá gượng ép nhưng đám người nhà họ Tô kia chắc cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao thế giới của người có tiền họ không thể tưởng tượng nỗi.
Lúc này Tô Diệc Hàm giận đùng đùng đến bên cạnh Hàn Tam Thiên. Sinh hoạt sung túc của cô ta hoàn toàn bị phá vụn, không thể tìm ai trách được, chỉ có thể úp cái nối này lên đầu Hàn Tam Thiên. Vì chỉ có Hàn Tam Thiên là nguyền rủa cô ta.
“Hàn Tam Thiên, cái đồ miệng bẩn nhà cậu, cậu mà không nguyền rủa tôi thì sao tôi biến thành như thế này được.” Tô Diệc Hàm tức giận nói.
Hàn Tam Thiên không thèm để ý đến, nói: “Sao lại nói tôi nguyền rủa cô được? Tôi chưa nói câu kia thì sính lễ cũng sẽ là của cô hay sao? Là tự cô tự nhận đống sính lễ đó là của mình, đã có ai nói sính lễ là của cô chưa?”
Vẻ mặt của Tô Diệc Hàm cực kỳ khó coi, đúng là chưa có ai nói sính lễ thuộc về cô ta. Từ đầu tới cuối là do cô ta tự ảo tưởng, nhưng dù là thế Tô Diệc Hàm cũng không chịu thừa nhận sự thật này. Vì toàn bộ nhà họ Tô không ai có thể so được với nhan sắc của cô.
“Hàn Tam Thiên, cậu chờ đó, tôi sẽ khiến cậu hồi hận. Tô Diệc Hàm tôi vẫn sẽ gả được vào nhà giàu, cả đời Tô Nghênh Hạ sẽ không thể so với tôi vì cô ta đã bị gả cho tên vô dụng là cậu.”
Tô Diệc Hàm không chịu thua nói. Không có nhà họ Hàn thì vẫn còn nhiều nhà có tiền khác, cô tin chắc bản thân mình sẽ được người có tiền coi trọng.
Dù thời đại này, bốn chữ ‘môn đăng hộ đối’ là chuyện cười của rất nhiều người nhưng đối với những người giàu có thật sự vẫn có ý nghĩa. Hơn nữa lấy địa vị của Tô Diệc Hàm ra thì làm gì chạm được vào vòng tròn của những người có tiền đây?