Chương 267:
Khi Thâm Linh Dao nhìn thấy Tô Nghênh Hạ gác chân lên đùi Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên thì mát xa thư giãn cho Tô Nghênh Hạ, cảm giác hâm mộ trong ánh mắt đã không hề che giấu.
“Có chồng thật tốt, đến khi nào tớ mới có một người đây? Y Vân.” Thảm Linh Dao nói.
Thích Y Vân cũng rất mệt, uễ oải nói: “Làm gì?”
“Giúp tớ gọi cho Nguyệt lão một cuộc, hỏi xem có phải ông đã quên tớ rồi hay không.” Thảm Linh Dao bắt mãn nói.
Thích Y Vân bát đắc dĩ cười, nói với Tô Nghênh Hạ: “Hai người muốn rắc cơm chó thì về phòng đi có được không? Cứ phải khiến bọn tớ ngưỡng mộ đến chết sao?”
Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên một cái, đầu mày cuối mắt đều là ý cười, dè dặt rút chân về, nói: “Tớ không rắc nữa là được chứ gì? Ai kêu mấy cậu không có chồng chứ? Lế nào còn trách tớ được sao?”
Thẩm Linh Dao nghiên răng nghiền lợi nhìn Tô Nghênh Hạ, mệt mỏi vung nắm tay, cảnh cáo:”Nghênh Hạ, cậu còn cọ mũi lên mặt nữa thì cần thận nắm đấm của tớ không tha cho cậu đâu.”
“Tớ có người giúp đỡ, cậu đánh nổi không?” Tô Nghênh Hạ không sợ, uy hiếp nói.
Thẩm Linh Dao ngơ ngắn một hồi rồi nặng nề thở dài, nhắm hai mắt nói: “Cậu có chồng cậu có uy, tớ nhận thua rồi được chưa? Ông trời thật đúng là không công bằng, người con gái xinh đẹp như tớ vậy mà lại không ai thích.”
“Dao Dao, người theo đuổi cậu cũng không ít, cậu lại không ưng thì biết làm sao?” Tô Nghênh Hạ nói.
“Người chồng Dao Dao muốn tìm ấy à, yêu cầu cao lắm đó, ví dụ như kiểu Hàn Tam Thiên này, đúng không?” Thích Y Vân cười nói.
Nghe cuộc đối thoại trêu chọc của ba người, Hàn Tam Thiên ở bên cạnh cũng không chen miệng vào được, chỉ có thể dịu dàng cười.
Đến khi ăn xong bữa cơm, Hàn Tam Thiên đã nói với Tô Nghênh Hạ về chuyện đêm nay mình phải ra ngoài. Tô Nghênh Hạ nghe xong rất căng thẳng, vì lần trước Hàn Tam Thiên bị thương chính là do đã quá khuya mới về nhà. Cô lo lắng lần này sẽ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Có nguy hiểm không?” Tô Nghênh Hạ hỏi Hàn Tam Thiên.
“Không đâu, đi đến thăm nhà một người bạn thôi.” Hàn Tam Thiên vẻ thoải mái ung dung nói, càng là chuyện nguy hiểm, anh sẽ càng không cho Tô Nghênh Hạ biết.
Tô Nghênh Hạ hiểu, dù là có chuyện, Hàn Tam Thiên cũng sẽ không nói với cô, chỉ có thể nói: “Cẩn thận chút, về nhà sớm nhé.”
HP”
Ăn cơm xong, Hàn Tam Thiên lái chiếc A6 đi về hướng sàn đấu quyền.
Hiện giờ sàn đấu đã càng lúc càng náo nhiệt hơn rồi, từ sau khi Đao Thập Nhị đặt ra thi đấu khiêu chiến thưởng tiền, gần như mỗi tối đều sẽ xuất hiện mấy người khiêu chiến. Mà tình huống này chắc chắn sẽ làm tăng thêm những nhân tố không xác định. Cũng chính vì sự tồn tại của những nhân tố này mới khiến cho sự kích động mãnh liệt của người xem dâng cao.
Chiêu thức đã xem đến quen rồi, bất kể quyền thủ ở trên sàn đấu thể hiện có nhiệt huyết bao nhiêu, đối với người xem có kinh nghiệm mà nói sẽ luôn thiếu một chút thú vị.
Khi đã tới sàn đấu, quản lý nơm nớp lo sợ mà đi bên cạnh Hàn Tam Thiên. Tuy rằng lần trước Hàn Tam Thiên thi đấu có đeo mặt nạ bảo hộ, có điều quản lý đã được Đao Thập Nhị nhắc nhở, biết người trân sàn đấu hôm nay là một nhân vật lớn, đâu còn dám chậm trễ nửa phần.
“Anh Tam Thiên, anh cần gì thì cứ nói cho em biết, anh Đao đã dặn dò rồi, bảo em phải chú ý anh thật tốt.” Quản lý nói với Hàn Tam Thiên.
“Khi nào người tối qua xuất hiện thì anh nói cho tôi nghe. Nếu không có thì đêm nay tôi làm một người xem thôi được rồi.”
Hàn Tam Thiên nói.
“Vâng.” Quản lý nói.
Trận đấu đầu tiên trên sàn bắt đầu vào lúc chín giờ, hiện tại người xem gần như đã vào trong hết rồi, khán đài khắp xung quanh chật không còn chỗ. Nhìn cảnh sôi nổi này, Hàn Tam Thiên không thể không bội phục đầu óc của Đao Thập Nhị. Nếu không có thi đấu khiêu chiến có tiền thưởng thì sẽ không có nhiều người xem như Vậy.
Sau khi trận đấu bắt đầu, hai quyền thủ trên sân đánh đắm đến vô cùng kịch liệt, nhưng sự hưng phần của người xem để tâm vào lại không nhiều lắm, thậm chí nhiều người còn không xem trận đấu mà chỉ trò chuyện với nhau.
“Cũng không biết người tối qua có xuất hiện hay không. Ngay cả Đao Thập Nhị anh ta cũng đánh thắng, xem trận đầu của anh ta đúng là một loại hưởng thụ.”
“Lấy được năm trăm ngàn, anh ta hẳn là đi tiêu dao sung sướng rồi nhỉ? Giờ nhìn chiêu thức của máy quyền thủ này đúng là chẳng thú vị gì, đánh tới đánh lui cũng là mấy trò này, nêu không phải là đấu khiêu chiến có thưởng, còn không bằng ở nhà xem tivi nữa.”
“Chứ còn gì nữa, mấy chiêu thức này sớm đã xem đến ngán rồi, đúng là chẳng có gì thú vị.”