Chương 106: Một quyền
Vốn Thiên Xương Thịnh đang tính để người mạnh nhất tại võ quán lên chiến đấu, nhưng chuyện bây giờ lại dây dưa tới hạnh phúc của Thiên Linh Nhi. La Bân cũng nói rõ không phải một ván phân định thắng thua, cho nên ông muốn để người khác lên thăm dò trước.
“Cậu phải quan sát thật kĩ, trận này không thể thua được.”
Thiên Xương Thịnh dặn dò người bên cạnh, đây chính là người đứng đầu võ quán, mà người đang đứng trên sàn đấu lúc này chính là người mạnh thứ hai tại võ quán.
“Ông chủ yên tâm, tôi nhất định dùng hét sức.”
Lúc này, một tiếng vang từ sàn đấu vọng lại, người của La Bân đá chân xuống đất, khí thế cực kì lớn, khiến võ đài rung chuyển.
Sau tiếng vang, Thiên Xương Thịnh thấy người nọ áp sát đối thủ, tốc độ cực nhanh khiến người bình thường phải ngạc nhiên, nhưng Hàn Tam Thiên đứng quan sát thì lắc đầu.
“Quá chú trọng huấn luyện sức mạnh sẽ khiến phương diện tốc độ cùng nhanh nhẹn giảm xuống, nhưng muốn đối phó với người võ quán này thì đủ rồi.”
Hàn Tam Thiên nói như báo trước kết quả của trận đấu này.
Anh vừa dứt lời, người của La Bân đánh ra một quyền, tiếng hét thảm thiết vang lên, người đứng thứ hai của võ quán bị đánh bay ra khỏi võ đài.
Một cú tấn công chính diện, thắng bại đã định.
: Đồng tử Thiên Xương Thịnh co rút, không dám tin vào mắt mình.
Anh chàng này sao lợi hại như thế! Người của ông không thể đứng vững sau một chiêu, thậm chí còn hôn mê luôn rồi.
“Cậu… cậu có niềm tin không?” Thiên Xương Thịnh hỏi người bên cạnh, hiện giờ ông đã hiểu vì sao La Bân dám cược một nửa tài sản của nhà họ La, ông ta rõ ràng đã có chuẩn bị.
Người bên cạnh cười khổ, thực lực của đối phương đã vượt qua dự định của anh, anh cùng người đứng thứ hai võ quán không chênh lệch nhiều lắm, bình thường phải mắt mấy chục chiêu mới phân thắng bại, mà người trên võ đài kia, một chiêu hạ gục người khác, cao thắp rõ ràng rồi.
“Ông chủ, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.” Người nọ nói, từ dùng hết sức sang chỉ có thể cố gắng, chứng tỏ một quyền của người kia đã đánh tan sự tự tin của anh ta.
“Xương Thịnh, có vẻ người của ông không mạnh lắm, không chịu nỗi một quyền.” La Bân đắc ý.
Thiên Xương Thịnh nắm chặt tay, thắng bại không quan trọng, quan trọng là hạnh phúc của Thiên Linh Nhi không bị La Húc Nghiêu phá hủy.
“Gấp gì, cao thủ chân chính của võ quán chưa lên sân khấu đâu.” Thiên Xương Thịnh nói.
Người đứng đầu võ quán lên võ đài, nhưng không hề có sự tự tin nào.
Hàn Tam Thiên thở dài, chưa vào trận đấu, đã tỏ ra sợ hãi đối thủ của mình, đánh hay không đánh cũng không sao, bởi vì anh ta đã thua ngay từ tâm lý rồi.
“Ông nội, chúng ta không thua đúng không.” Thiên Linh Nhi túm chặt Thiên Xương Thịnh.
Cả trán Thiên Xương Thịnh ướt đẫm, tuy ông tự động viên bản thân sẽ không thua nhưng ông không hề có lòng tin.
“Linh Nhi, con yên tâm, ông sẽ không để con phải gả cho La Húc Nghiêu.” Thiên Xương Thịnh kiên định.
Lúc này, Thiên Linh Nhi không nhịn được nhìn sang Hàn Tam Thiên, nếu người võ quán thua, anh có thể giúp đỡ hay không?
Chẳng qua lúc nãy mình đã nói không cần anh giúp đỡ, giờ lại cầu cạnh anh có phải mắt mặt quá không?
“Tốc chiến tốc thắng, võ quán có nhiều người như này, cậu không đánh với từng người một, Xương Thịnh sẽ không chịu thua.” La Bân dặn dò người trên võ đài.
Người nọ gật đầu, nhếch miệng cười, tiếp tục ra tay.
Lại một quyền, người đứng đầu võ quán bay khỏi võ đài, ngã rằm xuống đất.
Sắc mặt Thiên Xương Thịnh trắng bệch, lại thua, hơn nữa thua nhanh như thề.
La Bân không hề ngạc nhiên với kết quả này, bởi vì đây là cao thủ mà ông ta đã tốn nhiều tiền mời tới, một phần vì mặt mũi, còn lại vì giúp La Húc Nghiêu có một người vợ.
“Ông ơi, chúng ta…… lại thua rồi.” Tay Thiên Linh Nhi ướt đẫm mồ hôi, túm Thiên Xương Thịnh.
La Bân cười với Thiên Xương Thịnh: “Xương Thịnh, chúng ta tiết kiệm thời gian đi, ông kêu cao thủ ở võ quán ra đây, chứ tiếp tục đấu như này vô nghĩa quá.”
Cao thủ?
Hai người lợi hại nhất võ quán đều thua, lấy đâu ra cao thủ nữa.
Thua thì phải nhận.
Nhưng Thiên Xương Thịnh đời nào nhận thua dễ như vậy, đây chính là hạnh phúc cả đời của Thiên Linh Nhi đó.
“Ông nội, không bằng chúng ta tìm anh ta giúp đỡ?” Thiên Linh Nhi chỉ Hàn Tam Thiên.
“Cậu ta?” Thiên Xương Thịnh ngạc nhiên nhìn Thiên Linh Nhị, không biết vì sao cô lại đề nghị như vậy.
“Anh ta vừa nói, nếu chúng ta thua, có thể tìm anh ra giúp đỡ.”
Thiên Linh Nhi nói.
Người thanh niên này nói như vậy sao? Nhưng từ vóc dáng của người này, ông không nghĩ anh có thể đánh đấm, không biết vì sao anh lại tự tin như thề.
“Linh Nhi, sao cháu dễ tin người thế, cháu nhìn cậu ta xem, vậy mà là cao thủ sao?” Thiên Xương Thịnh nói.
Thiên Linh Nhi thở dài, cô cũng không thấy Hàn Tam Thiên giống cao thủ ở điểm nào, nhưng cô không thể chấp nhận sự thật mình sẽ phải gả cho La Húc Nghiêu.
Thiên Linh Nhi buông tay khỏi người Thiên Xương Thịnh, ngại ngùng tới chỗ Hàn Tam Thiên, trừ cảm giác sợ hãi khi phải gả cho La Húc Nghiêu, cô còn cảm thấy xấu hỗ nhiều hơn. Bởi vì lúc nãy cô đã thề không tìm Hàn Tam Thiên giúp đỡ.
Tới trước mặt Hàn Tam Thiên, Thiên Linh Nhi cúi đầu, không biết mở lời như nào.
Hàn Tam Thiên cũng không nói gì, chờ đợi.
“Anh… anh có thể giúp tôi không?” Thiên Linh Nhi lí nhí nói như tiếng ruồi bay.
Hàn Tam Thiên tuy nghe thấy, nhưng âm thanh quá bé nên cố ý làm bộ, hỏi: “Cô nói gì cơ?”
Thiên Linh Nhi đỏ bừng mặt, người này rõ ràng đã nghe thấy rồi, vậy còn làm bộ không rõ.
“Anh có thể giúp tôi không?” Thiên Linh Nhi tăng giọng.
“Đương nhiên có thể, nhưng tôi được lợi gì?” Hàn Tam Thiên nói.
“Anh… anh muốn gì? Tôi có thể cho anh rất nhiều tiền.” Thiên Linh Nhi nói.
Tiền không có ý nghĩa gì với Hàn Tam Thiên, đương nhiên anh cũng không thể làm gì Thiên Linh Nhi, anh là người có vợ, tuy ba năm nay chưa được hưởng nghĩa vụ vợ chồng nhưng Hàn Tam Thiên không bao giờ phản bội Tô Nghênh Hạ.
Hôm nay tới võ quán, Hàn Tam Thiên muốn tìm cơ hội tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Thiên, gặp được chuyện này chính là trời cho. Anh nói muốn lợi ích chỉ đùa Thiên Linh Nhi thôi.
Lúc này, Thiên Xương Thịnh cũng tới, tuy ông không tin Hàn Tam Thiên, nhưng giờ không còn biện pháp nào khác, còn nước còn tát, thử một lần.
“Chàng trai này, tôi nghe Linh Nhi nói cậu có thể giúp tôi?”
Thiên Xương Thịnh hỏi.
“Anh ta dùng hai quyền giải quyết người của ông, tôi có thể dùng một quyền giải quyết anh ta.” Hàn Tam Thiên bình tĩnh nói.
Thiên Xương Thịnh nghe lời kiêu ngạo như thế càng không tin, đối phương có thực lực biến thái như thế, sao có thể giải quyết bằng một quyền?
Người trẻ tuổi bây giờ nói mà không chịu suy nghĩ hậu quả.
“Chàng trai trẻ, cậu đã thấy thực lực của cậu ta rồi, hai cao thủ của võ quán chúng tôi không phải đối thủ của cậu ta, cậu lại khoác lác trước mặt tôi để làm gì?” Thiên Xương Thịnh.
“Hai cao thủ?” Hàn Tam Thiên bật cười, hai người kia mà là cao thủ, chính là xúc phạm hai chữ cao thủ rồi, anh nói: “Hai kẻ vô dụng thì đúng hơn.”
“Cậu…” Thiên Xương Thịnh tức giận nhìn Hàn Tam Thiên, hai người lợi hại nhất võ quán, anh lại coi là hai kẻ vô dụng, phải chăng anh coi cả võ quán này vô dụng rồi?
“Ông đừng gấp, cháu nói thật hay giả lên đài chẳng phải rõ sao?” Hàn Tam Thiên nói.
Thiên Xương Thịnh hít một hơi thật sâu, nói: “Cậu có điều kiện gì?”
“Cháu nhớ vừa rồi La Bân nói, nếu ông ta thua, một nửa tài sản nhà họ La sẽ thuộc về ông.” Hàn Tam Thiên nói.
“Chỉ cần cậu thắng, một nửa tài sản này sẽ thuộc về cậu.”
Thiên Xương Thịnh không để ý tới mặt mũi, huống chỉ là tiền, hiện giờ ông chỉ hy vọng có thể giúp Thiên Linh Nhi không phải gả cho thằng vô dụng La Húc Nghiêu.
“Nhưng chuyện này không thể để người ngoài biết, tài sản nhà họ La ông bảo quản giúp cháu, sao nào?” Hàn Tam Thiên nói.
Thiên Xương Thịnh nhíu mày, không rõ vì sao Hàn Tam Thiên làm vậy, nhưng anh nói thế, ông làm vậy cũng không sao. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là thắng trận tỉ thí này.
“Chàng trai trẻ, cậu đừng xem thường người khác, cậu ta có thực lực rất mạnh.” Thiên Xương Thịnh nhắc nhở.
Hàn Tam Thiên đứng lên, vặn cổ, sau đó đi lên võ đài, vừa đi vừa nói: “Cháu đã nói một quyền, thì chỉ cần một quyền.”