Chương 446:
Những lời nói đó giống như ma chú quanh quần trong đầu Hà Đình, bà bị ép đến bắt đắc dĩ mới ra ngoài làm công, thậm chí còn dùng tiền thuê nhà, chính là vì không nghe nồi thôn dân nói luyên thuyên.
Lần này nếu không phải bát đắc dĩ, Hà Đình cũng không muốn trở về, nhưng không còn công việc, bà có thể đi đâu đây?
“Hà Đình, loại phụ nữ thối nát như bà, làm xằng làm bậy bên ngoài mà còn có mặt mũi trở lại thôn, khiến cho người cả thôn chúng ta mắt mặt.”
“Bà mau cút đi, đừng làm bản thanh danh của làng bọn tôi, bọn tôi không muốn sống cùng một thôn với loại gái điềm dâm loàn như bà.”
“Loại người như bà đúng là không biết xấu hỗ, không biết quyến rũ bao nhiêu đàn ông ở bên ngoài, ai biết còn có người tới tìm bà gây chuyện hay không, lỡ như ảnh hưởng tới chúng tôi thì sao.”
“Yêu tỉnh hại người, bà mau cút đi, rời khỏi nơi này.”
Ngoài cửa, ngoài tường, không ngừng có giọng nói nổi giận mắng chửi truyền tới, Hà Đình chỉ có thể che lỗ tai mình, giả bộ như không nghe thấy gì.
Chỗ này là nhà của bà, sao bà lại rời khỏi đây, cho dù là tạm thời trồn tránh, bà cũng không thể vĩnh viễn không trở lại.
Hơn nữa những người bên ngoài kia có tư cách gì đuổi bà đi?
“Trưởng thôn đến rồi, trưởng thôn đến rồi.
“Trưởng thôn, ông mau nghĩ cách đuổi Hà Đình cút khỏi thôn chúng ta đi, nếu không mặt mũi của cả thôn cũng bị bà ta vứt sạch.”
“Loại đàn bà không biết xấu hổ này, không thể để bà ta tiếp tục ở lại làng chúng ta.”
Lưu Phúc là một người đàn ông trung niên bụng phệ, ông ta đã nghe về chuyện của Hà Đình. Trước kia ông có ý với Hà Đình, nào ngờ Hà Đình không ưng ông ta, ông ta đã muốn kiếm cớ trả thù uy hiếp Hà Đình từ lâu, chỉ là mãi vẫn không có cơ hội.
Lần này, xem như ông trời mở mắt, tạo cơ hội cho ông ta.
Đi tới cổng, Lưu Phúc dáng vẻ ăn trên ngồi trước nói: “Hà Đình, bà còn trốn trong nhà làm gì, nếu không nói rõ ràng chuyện này, tôi chỉ có thể sử dụng thân phận trưởng thôn đuổi bà đi.”
Cho dù Hà Đình che kín lỗ tai nhưng hoàn toàn không thể ngăn được giọng nói, nghe thấy Lưu Phúc nói, bà càng tuyệt vọng hơn.
Dù sao Lưu Phúc cũng là trưởng thôn, lời nói của ông ta có sức nặng hơn những thôn dân khác, nếu Lưu Phúc muốn đuổi bà đi, nói không chừng bà thật sự không thể tiếp tục ở lại đây.
“Hà Đình, bà trốn tránh cũng vô dụng thôi, tôi là trưởng thôn, dù tôi cứng rắn xông vào, bà cũng không thể làm gì tôi, vẫn nên ngoan ngoãn xuất hiện đi.” Lục Phong đứng trước cổng tiếp tục nói.
Hà Đình đứng dậy, hít sâu một hơi, trốn tránh mãi như vậy quả thực không phải cách.
Mỏ cửa, Hà Đình nhìn thấy vô số ánh mắt khinh thường nhìn mình, hơn nữa ai ai cũng mang ánh mắt của thẩm phán.
“Từng tuổi này rồi mà còn không biết tự trọng, làm xằng làm bậy bên ngoài.”
“Đúng là khiến phụ nữ chúng ta mất mặt, cho dù bà muốn nuôi con gái cũng không cần bán thân thể của mình chứ.”
Lưu Phúc nhìn Hà Đình với ánh mắt lạnh lùng, trước kia bất kể ông ta dùng cách gì Hà Đình cũng không chịu, nhưng bây giờ.
lại làm tiểu tam của người khác, đi quyễn rũ đàn ông, điều này khiến trong lòng ông ta vô cùng khó chịu.
Một con điềm thôi, vậy mà còn lập đền thờ trước mặt ông ta.
“Hà Đình, những chuyện xấu của bà bên ngoài tôi đã nghe nói hết rồi, bây giờ bà đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của người trong thôn chúng ta, hơn nữa bà thấy đáy, không ai chịu tiếp tục giữ bà ở lại thôn, tôi khuyên bà vẫn nên nhanh chóng đi đi.” Lưu Phúc nói.
Trước kia Hà Đình có âm ức cũng lẳng lặng chịu đựng, bởi vì bà không có chồng, cũng không có ai sẽ làm chỗ dựa cho bà, hơn nữa muốn bình an nuôi Khương Oánh Oánh lớn, không thể gây chuyện.
Nhưng mà giờ đây, cái mũ bẩn như vậy chụp lên đầu, Hà Đình nhất quyết không thừa nhận.
“Lưu Phúc, tôi đã gây ra chuyện xấu gì, mấy chuyện này đều là bọn họ tung tin vịt, ông có bằng chứng gì không?” Hà Đình nói.
“Còn đòi bằng chứng? Người ta đã tìm tới cửa, đây là chứng cứ tốt nhát.”
“Nếu không phải bà ở bên ngoài quyến rũ người khác sao lại có người tới đánh bà.”
“Chẳng lẽ bà lên giường với người khác, bọn tôi còn phải trông thấy mới được hả?”
“Hà Đình, bà xem thử tình hình hiện tại, hoàn toàn không có ai tin bà, bà cần gì phải mặt dày mày dạn ở lại đây.” Lưu Phúc vừa cười vừa nói, vào những lúc thế này còn nói cái gì mà chứng cớ, thái độ của đại chúng là trực tiếp nhất.
“Tôi không cần bọn họ tin, đây là nhà của tôi, tôi có quyền ở lại đây.” Hà Đình cắn răng nói.
“Xem xem, xem xem, đây mới là không biết xấu hỏ, vô liêm sỉ.”