Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 189

Màn tranh luận này đến tận lúc ăn cơm mới dừng lại, thấy Hàn Tam Thiên trở thành đối tượng công kích của mọi người, hơn còn không ngừng bị lấy ra so sánh với Liễu Trí Kiệt, trong lòng Tưởng Uyễn vui sướng vô cùng. Thứ cô ta muốn chính là cảm giác này, dùng việc hạ thắp Hàn Tam Thiên để bộc lộ ra sự ưu tú của Liễu Trí Kiệt, như vậy cô ta mới thấy mình có cảm giác về sự ưu việt vượt trội trước mặt Tô Nghênh Hạ.

Ăn trưa xong, hai người Tưởng Bác và Từ Phương thân là chủ nhân nhưng lại chẳng có ý định muốn dọn dẹp bát đĩa, ngồi trên sofa bất động như núi. Hơn nữa ánh mắt của hai bọn họ lại đều đặt trên người Hàn Tam Thiên.

Sau khi Tô Quốc Diệu tới nhà họ Tưởng thì cũng không thường xuyên nói chuyện, vì ông cũng bị người nhà họ Tưởng coi thường. Nhớ năm đó những người này cảm thấy Tưởng Lam gả cho nhà họ Tô là bọn họ có thể thành gà chó lên trời. Nhưng sự thật lại là Tô Quốc Diệu không được coi trọng ở nhà họ Tô, bản thân mình còn sống không được tốt, làm sao giúp đỡ máy người họ hàng nhà họ Tưởng này được. Cho nên khi đó, địa vị của Tô Quốc Diệu ở nhà họ Tưởng là rất thấp.

“Hàn Tam Thiên, cháu còn thất thần làm gì? Mấy việc này nếu cháu đã làm quen rồi thì chủ động chút đi.” Tưởng Bác không vừa lòng nói.

Tô Nghênh Hạ hơi tức giận, người tới cửa là khách, Hàn Tam Thiên là khách, sao có thẻ để anh đi rửa bát được? Tô Nghênh Hạ đang muốn nói, Hàn Tam Thiên lại đứng lên, mỉm cười với cô, nói: “Không sao.”

“Em giúp anh.” Tô Nghênh Hạ bắt đắc dĩ thở dài.

Tưởng Bác không quen nhìn cái kiểu ở nhà cho phụ nữ nuôi này của Hàn Tam Thiên, thấy Tô Nghênh Hạ muốn giúp liền quát: “Nghênh Hạ, cháu ngồi yên đó, mấy việc chân tay này sao có thể để cháu làm? Cháu nuôi nó, lẽ nào bảo nó làm vài việc nhỏ cũng không được sao?”

Tưởng Lam thực sự là không nhìn nổi nữa rồi, mở miệng nói: “Anh, nói thế nào thì bọn em cũng là khách, các người…”

Tưởng Lam còn chưa nói xong, Tưởng Bác liền ngắt lời: “Đương nhiên anh coi nhà dì là khách, có điều nó thì thôi đi, anh khinh thường loại người như thế.”

Hàn Tam Thiên không hề oán giận gì, dù sao cũng là những việc thường làm trước kia, không sao cả, nói: “Mẹ, mẹ ngồi đi, con làm là được rồi.”

“Xem như cháu còn tự mình biết mình.”

Sau khi rửa bát xong, mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi ra ngoài, chuẩn bị đi dạo trung tâm thương mại.

Khi Tưởng Bác nhìn chiếc Audi A6 mà nhà họ Tô lái tới, có chút kinh ngạc. Trước đây, nhà bọn họ là dùng một chiếc xe rách nát, không ngờ lại đổi xe sang rồi. Xem ra chức vị hiện giờ của Tô Nghênh Hạ đúng là giúp cô kiếm không ít tiên.

Có điều trong mắt Tưởng Bác thì vẫn không thể nào so sánh với Liễu Trí Kiệt được. Dù sao thì Liễu Trí Kiệt cũng là tự mình làm chủ, còn Tô Nghênh Hạ chẳng qua là làm thuê ở nhà họ Tô thôi.

Quan trọng nhất là, đống bùn nhão Hàn Tam Thiên này làm thế nào cũng không thể sánh ngang với Liễu Trí Kiệt được.

Trung tâm thương mại mới mở rất náo nhiệt, dù không phải là hai ngày nghỉ cuối tuần nhưng cũng vô cùng đông, hơn nữa các loại hàng hiệu đều có, còn có máy thứ đồ xa xỉ.

Có thể xây dựng một trung tâm thương mại lớn như vậy ở một nơi như huyện Bân này vẫn là người không đơn giản, hơn nữa nhập vào nhiều sản phẩm sang trọng để đó như vậy, chắc chắn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

“Ông chủ của trung tâm này chính là bạn của Liễu Trí Kiệt – Đường Tông, nếu không phải nhờ anh ấy, huyện Bân chúng ta không thể nào có nơi sang trọng như vậy đâu.”

Tưởng Uyễn nhắc tới ông chủ của trung tâm thương mại, còn cố ý thêm máy chữ “bạn của Liễu Trí Kiệt” vào, lại là một lần khoe khoang lộ liễu nữa.

Hàn Tam Thiên có chút dở khóc dở cười, thì ra làm bạn với Đường Tông có thể khiến bọn họ có cảm giác thành tựu đến như vậy.

Có điều trung tâm thương mại này đúng là rất giỏi, bởi vì có rất nhiều nhãn hiệu sang trọng cơ bản là coi thường việc nhập hàng vào máy thị trần nhỏ này. Đường Tông có thể tìm được tới bọn họ, đây chính là thể hiện năng lực.

Tưởng Uyễn dẫn đoàn người đi vào một cửa hàng LV. Cô ta sớm đã nhắm trúng một cái túi xách vừa ý, nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn không ra tay, chính là đợi đến ngày hôm nay để trả tiền thanh toán trước mặt Tô Nghênh Hạ, cho Tô Nghênh Hạ biết được hiện giờ cuộc sống của cô ta xa xỉ đến mức nào.

“Nghênh Hạ, nhãn hiệu LV chắc em biết chứ, chị ngắm được một cái túi, em giúp chị xem xem thế nào nha.”

Tưởng Uyễn thân thiết mà kéo tay Tô Nghênh Hạ, đưa đến phía trước một chiếc túi xách.

Giá ghi trên nhãn, hơn ba mươi ngàn tệ, Tưởng Uyễển có thể cầm nhãn lên đưa cho Tô Nghênh Hạ xem một chút.

“Tuy có hơi đắt, có điều chỉ cần chị muốn, Trí Kiệt sẽ mua cho chị ngay.” Tưởng Uyễển cười nói.

Trí Kiệt đứng bên cạnh biết là đến lượt mình lên sàn rồi, nói: “Hơn ba mươi ngàn thôi mà, sao lại đất chứ? Em thích thì cứ mua đi.”

Tiết mục này sớm đã dự tính trước rồi, có điều Tưởng Uyễn vẫn biểu hiện ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, ôm cổ Liễu Trí Kiệt hôn hai cái, nói: “Trí Kiệt, anh đối với em tốt quá đi.”

Tô Nghênh Hạ rùng mình, màn biểu diễn không chuyên nghiệp của Tưởng Uyễn sao cô có thể không nhìn ra chứ? Tưởng Uyển hưng phấn kéo Tô Nghênh Hạ, nói cái túi có chỗ nào chỗ nào tốt, chỉ đợi Tô Nghênh Hạ ngưỡng mộ cô ta.

Nhưng Tô Nghênh Hạ lại chẳng để vào mắt chút nào.

Ba mươi ngàn có là gì, Hàn Tam Thiên còn dùng cả biệt thự trị giá hơn tám mươi triệu sang tên cho cô kìa, chỉ một điểm này Liễu Trí Kiệt đã so không nỗi rồi.

“Em có thích cửa hàng này không?” Lúc này, Hàn Tam Thiên đi tới bên cạnh Tô Nghênh Hạ. Anh hỏi, nhưng không phải hỏi Tô Nghênh Hạ có thích cái túi nào đó không, mà là hỏi có thích cửa hàng này không.

“Cho dù Nghênh Hạ có thích đi chăng nữa, chú mua nỗi sao? Hà cớ gì phải hỏi nhiều vậy?” Tưởng Uyễn cười nhẹ nói. Lúc này, sự xuất hiện của Hàn Tam Thiên lại vừa khéo cho cô ta cơ hội.

Hàn Tam Thiên nhìn Tô Nghênh Hạ, vẻ mặt đầy ý cười, chỉ đợi Tô Nghênh Hạ gật đầu.

Tô Nghênh Hạ biết, Hàn Tam Thiên hỏi như vậy, nhất định là sẽ mua cho cô. Hơn nữa chút tiền ấy đối với anh mà nói, có lẽ cũng chẳng thắm vào đâu.

Có điều cuộc sống của Tô Nghênh Hạ chưa từng có tiếp xúc với máy thứ đồ xa xỉ như vậy, vả lại cô cũng không cần, mua rồi cũng chỉ lãng phí tiền thôi.

“Không thích.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Nghênh Hạ, sao em có thể nói dối lòng như vậy? Túi xách đẹp thế kia, chỉ cần là phụ nữ thì đều thích. Không phải là em sợ Hàn Tam Thiên mua không nổi nên mới cố ý nói vậy chứ?” Tưởng Uyễn nói.

“Em thật sự không thích, đối với em mà nói, mấy thứ đồ này không có ý nghĩa.” Tô Nghênh Hạ đáp.

“XI.” Tưởng Uyển khinh thường cười, nói như đường hoàng lắm vậy, không phải là sợ không trả nỗi tiền sao? “Chị biết em không muốn khiến Hàn Tam Thiên mắt mặt, có điều vậy cũng không sao, không mua nổi thì không mua nổi thôi, cũng không phải chuyện mắt mặt gì.”

Tô Nghênh Hạ hít sâu một hơi, Tưởng Uyễển không phải là muốn cô thừa nhận mình không mua nồi sao? “Đúng thế, không mua nổi, cho nên không thích, lần này chị vừa lòng rồi chứ?” Tô Nghênh Hạ nói.

Thấy Tô Nghênh Hạ thừa nhận, Tưởng Uyển đắc ý nở nụ cười, nói: “Em cũng là người có sĩ diện, thừa nhận rồi chị cũng sẽ không khinh thường em. Hay là thế này đi, em thích cái nào, chị bảo Liễu Trí Kiệt mua cho em, sao nào?”

Sau khi lời này nói ra, ngay lập tức Tưởng Uyển liền có chút hối hận. Bởi vì đồ đạc ở chỗ này, cái rẻ nhất cũng phải mấy ngàn tệ, để Liễu Trí Kiệt tặng cho Tô Nghênh Hạ, cô ta cũng sẽ xót mà.

Nhưng lời đã nói ra miệng thì không có lý nào lại thu hồi.

“Chị Uyễển, nếu chị đã hào phóng như vậy thì em không khách khí nữa nha.” Tô Nghênh Hạ cong khóe miệng, hơi mỉm cười, đi tới chỗ một cái tủ trưng bày.

Nhìn hướng Tô Nghênh Hạ đi tới, mí mắt Tưởng Uyễn giật lên, chỗ cái tủ đó đều là đồ limited, bình thường ngay cả nhìn cô ta cũng không dám nhìn tới, Tô Nghênh Hạ không phải là muốn đồ ở đấy chứ? Đồ phụ nữ không biết tốt xấu này, lại tham lam như vậy? Theo bước chân Tô Nghênh Hạ, đến khi Tưởng Uyển nhìn thấy Tô Nghênh Hạ cầm lên một chiếc túi đắt nhát, lại càng bùng nỗ tức giận.

“Tô Nghênh Hạ, em cũng tham quá đáy. Đây là cái túi đắt nhất trong cửa hàng đó.” Tưởng Uyên nghiền răng nghiền lợi nói.

“Không phải là chị nói muốn tặng em sao? Đương nhiên em phải chọn cái đắt nhất rồi. Dù sao Liễu Trí Kiệt một năm kiếm tới mấy triệu tệ, lẽ nào chị còn sót sao?” Tô Nghênh Hạ cười hỏi Tưởng Uyễn.

Tưởng Uyễển tức đến hộc máu. Tuy cô ta có nói muốn tặng, nhưng cũng không nói muốn tặng cái đắt nhất. Cô ta làm sao ngờ được Tô Nghênh Hạ lại ra tay độc ác như: vậy.

“Tô Nghênh Hạ, em đừng có được voi đòi tiên, chị nói tặng em nhưng không nói tặng thứ đắt như vậy.” Tưởng Uyễển lạnh giọng nói.

“Ý của chị là không tặng nổi thứ đắt tiền như vậy cho em sao? Em hiểu rồi, vậy thì thôi đi, đừng tặng em nữa, miễn cho chị lại đau lòng.” Tô Nghênh Hạ nhún vai, bất đắc dĩ nói.

Hàn Tam Thiên đứng bên cạnh nhìn thấy rất thú vị, anh còn chưa từng thấy mặt này của Tô Nghênh Hạ đâu.

“Không phải chị tặng không nồi, có điều dựa vào đâu mà phải tặng em thứ đắt như vậy? Chị thấy em là nghèo đến phát điên rồi.” Tưởng Uyễn lạnh mặt nói. Trong mắt cô ta, kiểu người như Tô Nghênh Hạ chính là nghèo đến đáng sợ, cho nên khi cơ hội tới mới có thể hung hăng mà chỉnh cô ta như vậy.

Lúc này, từ bên ngoài cửa hàng có một người đi tới, trực tiếp nói: “Gói cái túi xách này lại cho cô Tô đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK