Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vị trí của nơi diễn ra đấu giá tổng cộng chia làm 5 khu vực, trong đó vị trí VIP cấp cao nhất, tài sản bắt buộc phải vượt qua 1 trăm triệu tệ, còn có…”

 

Lưu Chương vẫn chưa nói hết, Hàn Tam Thiên đã ngắt lời anh ta, móc ra một tấm thẻ ngân hàng: “Tôi chắc là có tư cách ngồi ở vị trí VỊP cấp cao nhát.”

 

Sau khi Lưu Chương nhận thẻ ngân hàng, liền đưa cho người đẹp trợ lý bên cạnh, rồi cười nói: “Anh à, nếu anh có hứng thú với sợi dây chuyền vĩnh hằng, đợi chứng thực xong tôi có thể đưa anh đi xem trước, anh có cơ hội định giá, đây là đặc quyền của VỊP cấp cao mới có.”

 

“Không cần đâu, tôi rất thích hai chữ vĩnh hằng này, còn đồ như thế nào, tôi không quan tâm.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Lưu Chương 8ã gặp qua muôn hình muôn vẻ người có tiền, cũng tiếp xúc qua nhiều loại người với nhiều loại tính cách, nhưng ông ta chưa từng nghe qua kiểu nói chuyện của Hàn Tam Thiên này, chỉ là vì hai chữ mà anh ta nguyện ý vung tiền như rác sao? Việc này thật không thể không khiến Lưu Chương nghĩ rằng anh ta đang trêu đùa.

 

Trợ lý rất nhanh chóng trở lại phòng tiếp khách, thái độ với Hàn Tam Thiên rõ ràng là càng cần thận hơn một chút.

 

“Vị trí 11” Trợ lý nói với Lưu Chương.

 

Nghe đến 4 chữ này, mắt Hữi Chương trừng lớn, đây chẳng phải là khách quý siêu cao cấp sao, không ngờ lại là người có tiền như thế, lại có thể chủ động đến tìm ông ta!

 

“Tiên sinh, tôi xin bày tỏ lời xin lỗi vì thái độ thất lễ vừa rồi” Lưu Dương cũng không có biểu hiện ra dáng vẻ gì không đúng chỉ là trong lòng cho rằng Hàn Tam Thiên đang trêu đùa, nhưng cho dù là như thế, ông ta vẫn nên gửi lời xin lỗi đến Hàn Tam Thiên, đây chính là thái độ của Hàng Dương đối với khách quý.

 

Hàn Tam “TiEfi cười cười nhận lại thẻ ngân hàng rồi nói: “Công ty các người là công ty không có vẻ phách lối nhất mà tôi đã gặp qua, nếu không thì bảo vệ đã sớm đuổi tôi đi rồi, tôi không gặp nhiều công ty mà chỉ với một lời nói có thể gặp người quản lý luôn đâu.”

 

Lưu Chương mặt đầy mồ hôi, trước đây ông ta vẫn cảm thấy cái loại quy định này sẽ rất phiền phức, nhưng bây giờ xem ra, ông chủ đặt ra loại chế độ này không phải không có đạo lý, giống như vị khách quý trước mặt này, đắc tội một người, tổn thất là không thể tưởng tượng nỗi.

 

“Công ty chúng tôi dốc hết sức phục vụ tốt mỗi vị khách, đây là việc chúng tôi nên làm, anh có yêu cầu gì, bây giờ anh có thể đưa ra, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức khiến quý khách hài lòng.” Lưu Chương nói.

 

“Không có…Đã lây được vị trí VỊP cao cấp nhất, còn có gì không hài lòng nữa.”

 

Hàn Tam Thiên cười nói.

 

“Đây là việc nên làm, nên làm.” Lưu Chương liên tục nói, ông vẫn vô cùng thưởng thức đối với kiểu người có tiền mà không phách Töï như Hàn EBm Thiên, không giống như mấy tên giàu nồi, không có nổi máy đồng tiền nhưng lúc nào cũng mang dáng vẻ coi trời bằng vung.

 

“Tôi đi trước đây.”

 

Lưu Chương và trợ lý hai người tiễn Hàn Tam Thiên ra cổng, tận mắt nhìn Hàn Tam Thiên rời đi.

 

“Tổng giám đốc Lưu, người thanh niên trẻ này đi trên đường lớn, một chút cũng không nhìn ra là dáng vẻ của người có tiền” Trợ lý nói với Lưu Chương.

 

“Càng là người có tiên thì càng khiêm tôn, có điều anh ta có quá nhiều tiền rồi, hơn nữa lại trẻ tuổi như vậy, cũng không biết là thiếu gia của gia tộc nào.” Lưu Chương nói.

 

Trợ lý thở dài nói: “Chỉ là thật đáng tiếc, nhìn dáng vẻ của anh ấy, chắc là có người yêu rồi đi.”

 

Lưu Chương nhìn nhìn trợ lý rồi cười nói: “Không phải là tôi xem thường cô, cô có thể kiếm người đàn ông có tài sản máy chục triệu tệ đã xem là không tôi rồi, đối với kiểu người như thê này nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”

 

Vào lúc này lại có một đôi nam nữ đến công ty, bọn họ chính là cặp đôi vợ chồng trước đó vô tình gặp mặt Hàn Tam Thiên ở nơi chụp ảnh cưới.

 

“Tôi muốn gặp quản lý của các người.”

 

Mã Thâm thái độ vênh váo nói chuyện với Lưu Chương.

 

Lưu Chương ngần người nói: “Tôi chính là quản lý ở đây, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?”

 

“Hội bán đấu giá mấy hôm nữa sắp diễn ra tôi chuẩn bị tham gia, ông giúp tôi sắp xếp vị trí tốt một chút.” Mã Ngạn nói.

 

Trước thì có một vị Hàn Tam Thiên khiêm tốn, sau lại đến một tên Mã Ngạn toang toác, hành xử của hai người đúng là không thể so sánh, khiến Lưu Chương có chút không biết phải làm sao.

 

Vừa nhìn liền biết Mã Ngạn loại người này là một kẻ học đòi, không có máy đồng tiền nhưng ngược lại là dáng vẻ hồng hách ngang ngược.

 

“Không vấn đề, nhưng tiên sinh ngài cần chứng minh tài sản cá nhân.” Lưu Chương nói.

 

“Trong tắm thẻ này có hơn hai mấy triệu tệ, ông nếu như không tin ông có thể mang đi kiểm tra.” Mã Ngạn nói.

 

Đối với một người dân thường mà nói hơn hai mươi mấy triệu tệ có thể coi là một con số trên trời, nhưng đối với Lưu Chương người mà cả ngày tiếp xúc với mấy người có tiền thì có là gì đâu.

 

Hơn nữa hơn hai mấy triệu tệ, cũng chỉ là điều kiện vào cửa mà thôi, có thể lấy được một vị trí cũng là cấp thấp nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK