Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 173: Trở lại phòng!

Sau khi nói xong câu này, Mặc Dương nổi da gà. Mặc dù ông đã đoán ra từ lâu rằng thân phận của Hàn Tam Thiên không hề đơn giản, nhưng ông không bao giờ ngờ rằng thân phận thực sự của anh sẽ đem đến cho ông một cú sốc lớn đến như vậy.

Mặc dù nhà họ Hàn ở thủ đô không phải là gia tộc đứng đầu ở Trung Quốc, nhưng thật ra họ cũng không cách xa vị trí ấy là baol Xe Lamborghini đã để ở chỗ cửa hàng 4S, nên Hàn Tam Thiên chạy bộ suốt đường về nhà. Khi nhân viên bảo vệ nhìn thấy Hàn Tam Thiên, anh mỉm cười và nói: “Anh Hàn, ban đêm rồi còn tập thể dục à.”

Hàn Tam Thiên gio tay lên để chào hỏi.

Các nhân viên bảo vệ không cảm thấy rằng Hàn Tam Thiên quá lạnh lùng. Nhà họ Thiên đã đặc biệt dặn dò họ hãy đối xử với Hàn Tam Thiên một cách lịch sự. Vì vậy, trong lòng họ, Hàn Tam Thiên – một nhân vật tầm cỡ như vậy lại còn vẫy tay với anh, đó quả thật là một vinh dự.

Khi về đến nhà, Hàn Tam Thiên mở cửa và thấy bàng hoàng với cảnh tượng ở trước mặt.

Giường đâu rồi?

Sao lại không có giường ở đây nữa rồi?

Đột nhiên, nhịp tim của anh tăng nhanh, và mồ hôi của anh chảy ra trong lòng bàn tay.

Không thể nào. Anh có thể quay trở lại phòng rồi sao?

Hàn Tam Thiên nuốt nước bọt, cảm thấy khô rát, và sau đó lấp đầy bằng một chai đầy đá, làm dịu sự phấn khích của anh.

Chuyện của Kim Kiều Thành còn chưa giải thích một cách rõ ràng với Tô Nghênh Hạ nên anh không ngờ mình có thể quay lại phòng ngủ sớm như vậy. Trong lúc còn đang quá bắt ngờ, anh không biết phải làm gì.

Khi đến cửa phòng của Tô Nghênh Hạ, anh run rẫy đưa tay ra mở cửa.

Với một cú vặn nhẹ, cánh cửa mở ra.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, Hàn Tam Thiên nghe thấy giọng nói của Tô Nghênh Hạ phát ra từ căn phòng: “Anh đang làm gì thế, sao lại về muộn vậy.”

Qua giọng nói của Tô Nghênh Hạ có thể nghe ra được một chút trách cứ, nhưng không thực sự để lỗi cho anh.

Hàn Tam Thiên vội vàng mở cửa bước vào. Không có chăn đệm ở trên sàn, nhưng rõ ràng là có thêm một cái gối trên giường, điều này khiến anh vô cùng hạnh phúc.

“Anh còn không đi ngủ à, ngày mai anh không phải dậy sớm sao?” Tô Nghênh Hạ nói, nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên gật đầu hét lần này đến lần khác, “Dậy sớm, tất nhiên là phải dậy sớm chứ. Đã lâu lắm rồi anh mới chạy bộ, cơ thể anh dạo này không còn được khỏe mạnh nữa.”

Lúc ngồi trên giường, Hàn Tam Thiên cảm nhận được một cảm giác vô cùng kiên định.

Tô Nghênh Hạ quay sang một bên, cảm nhận được Hàn Tam Thiên đang nằm trên giường, bắt đầu lo lắng. Cô sợ rằng Hàn Tam Thiên, một tên đại ngốc, sẽ không bao giờ nhận thấy rằng đường màu đỏ trên ga trải giường đã biến mắt.

Quả thật, khi Tô Nghênh Hạ nghe thấy tiếng động ở bên tai, cô thật muốn đá Hàn Tam Thiên ra khỏi giường. Tên này thực sự không phát hiện ra sao?

Tô Nghênh Hạ nghiền răng, trên mặt lộ vẻ dữ tợn. Trong lòng cô thầm nghĩ rằng Hàn Tam Thiên không phải là một người đàn ông, không chịu chủ động gì cả.

Cô đâu biết rằng, khi thấy mình có thể trở về phòng, trong lòng Hàn Tam Thiên đã cảm thấy vui mừng khôn xiết, sao anh còn dám nghĩ đến những chuyện đó nữa.

Mối quan hệ không thật giữa hai vợ chồng bắt đầu từ sự uất ức của Tô Nghênh Hạ, khi cô phải chịu đựng ánh mắt mỉa mai và sự chế giễu từ người ngoài. Vì vậy, từ ba năm trước, Hàn Tam Thiên đã không nghĩ đến việc ép buộc cô phải làm gì.

Ngay cả bây giờ, suy nghĩ của Hàn Tam Thiên vẫn không thay đổi. Có lẽ, chỉ khi Tô Nghênh Hạ không thể chịu đựng được, để đến một ngày nào đó, cô đè Hàn Tam Thiên ở trên giường, thì lúc đó anh mới có thể hiểu ra.

Sáu giờ ngày hôm sau. Hàn Tam Thiên tỉnh dậy trước, cảm thấy một bắp đùi áp vào ngực anh. Anh không có cảm giác khó chịu, mà thậm chí là cơ thể và tâm trí đều thấy rất thoải mái.

Khi tiếng chuông báo thức vang lên, Tô Nghênh Hạ rút chân lại và đi rửa khuôn mặt còn đang đỏ ửng, rõ ràng là cô đang ngại ngùng.

Sau khi hai người chuẩn bị xong, họ cùng nhau đi chạy bộ.

Trong lúc chạy bộ, họ gặp một người mà Hàn Tam Thiên không hề ngờ tới – Khổng Võ.

Khi Khổng Võ nhìn thấy Hàn Tam Thiên, gã bước đến một cách nhiệt tình và hét lên: “Anh Hàn, chị dâu”.

“Anh cũng đến đây chạy bộ vào buổi sáng à?” Hàn Tam Thiên hỏi một cách khó hiểu. Khổng Võ là một tay lão luyện vào ban đêm. Tại sao lại dậy sớm như vậy đi chạy bộ?

Khổng Võ chắc chắn không phải là người thích tập thể dục.

Nếu không phải là do nhân viên bảo vệ nói rằng Hàn Tam Thiên có thể xuất hiện vào lúc này, sao gã có thể dậy sớm như vậy?

“Anh Hàn, không dám lừa anh, là em ở đây đợi anh, không làm phiền anh và chị dâu mà đúng không?”, Khổng Võ nói.

“Có làm phiền.” Hàn Tam Thiên nói một cách không thương tiếc. Anh đã không chạy bộ với Tô Nghênh Hạ trong một thời gian dài, việc Khổng Võ xuất hiện, chắc chắn sẽ là một bóng đèn cản trở hai người.

Ẵ Không Võ không nghĩ Hàn Hàn Thiên sẽ trả lời một cách thẳng thắn như vậy, vẻ mặt gã trở nên xấu hồ, không biết phải làm gì.

Tô Nghênh Hạ biết Khổng Võ. Mặc dù cô chưa từng nói chuyện với gã, nhưng cô đã nghe nói về gã, và nhà họ Khổng cũng là một gia đình rất quyền lực ở thành phó Thiên Vân. Thấy Hàn Tam Thiên bắt lịch sự với gã như vậy, cô trừng mắt nhìn Hàn Tam Thiên và nói với Khổng Võ: “Không phiền đâu, anh tìm anh ấy có việc gì không?”

Khổng Võ nào dám nói chuyện, đầu óc gã cứ đờ ra. Gã định bồi bổ mối quan hệ với Hàn Tam Thiên, nhưng lại khiến Hàn Tam Thiên mắt hứng.

“Chị dâu, tôi có thực sự là không làm phiền hai người sao?”

Khổng Võ chột dạ hỏi.

Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên. Hàn Tam Thiên cười một cách cay đắng. Vợ anh đã nói vậy rồi, anh còn có thể nói gì thêm nữa.

“Nếu anh có bất cứ điều gì muốn nói với tôi thì cứ nói đi, đừng trì hoãn thời gian của tôi.” Hàn Tam Thiên nói.

Khổng Võ cảm thấy nhẹ nhõm nói: “Anh Hàn, tối nay có một bữa tiệc, em muốn mời anh tham dự.”

“Bữa tiệc kiểu gì?” Hàn Tam Thiên hỏi. Bây giờ, anh có thể trở về phòng ngủ tiếp. Kể cả là mời anh vào tiệc bàn đào thì anh cũng không quan tâm, nhưng rõ ràng là Tô Nghênh Hạ không muốn anh từ chối quá nhanh.

“Đó là một bữa tiệc tập hợp những anh ấm cô chiêu trẻ tuổi trong thành phố Thiên Vân.” Khổng Võ nói.

Hàn Tam Thiên chỉ muốn lắc đầu, nhưng anh đột nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình, chỉ có thể nói: “Được rồi, nhưng nó không thể khiến tôi quá quá chậm trễ, tôi phải về nhà sớm.”

“Vâng, em sẽ sắp xếp bữa tiệc để nó bắt đầu sớm và sẽ không trì hoãn thời gian của anh đâu.” Khổng Võ nói một cách hào hứng. Mục đích của gã là có thể lợi dụng bữa tiệc này để làm bạn với Hàn Tam Thiên. Bây giờ, Hàn Tam Thiên đã đồng ý, nên gã sẽ phải sắp xếp một cái gì đó để khiến cho Hàn Tam Thiên cảm thấy vui vẻ.

Ban đầu, Khổng Võ đã chuẩn bị một loạt những người mẫu có ngoại hình và cơ thể đẹp. Nhưng sau khi nhìn thấy Tô Nghênh Hạ, gã đã gạt bỏ ngay ý tưởng này ở trong đầu. Người đẹp có thể mua chuộc được hầu hết đàn ông, nhưng Hàn Tam Thiên sẽ là một ngoại lệ, vì gã có thể thấy rằng Hàn Tam Thiên yêu Tô Nghênh Hạ. Nếu không phải là vì lời nói của Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên sẽ không tham dự bữa tiệc này.

“Chị dâu, tôi đi trước, không làm phiền hai người chạy bộ nữa.”

Khổng Võ khẽ gật đầu với Tô Nghênh Hạ.

Trước đây, Khổng Võ chưa bao giờ để ý đến Tô Nghênh Hạ, hay thậm chí là cả nhà họ Tô. Nhưng bây giờ, trong thâm tâm gã thực sự coi Tô Nghênh Hạ là chị dâu của mình, chỉ hận rằng mình không có quan hệ huyết thống với cô.

“Cái loại người Khổng Võ, sao em không để nó đi luôn? Làm lãng phí thời gian của anh.” Sau khi chạy lên đỉnh núi, Hàn Tam Thiên hỏi Tô Nghênh Hạ.

“Nhà họ Khổng là một gia đình thuộc top đầu ở thành phố Thiên Vân. Thà có nhiều bạn bè hơn là gặp kẻ thù. Anh nên có một mối quan hệ tốt với anh ấy, để sau này có thêm cơ hội phát triển”, Tô Nghênh Hạ nói.

“Anh?” Hàn Tam Thiên ngạc nhiên. Anh đoán là Tô Nghênh Hạ làm việc này cho công ty của nhà họ Tô, nhưng Tô Nghênh Hạ dường như không nghĩ vậy.

“Không phải là anh thì chẳng lẽ là em à? Nếu em định phát triển nó thì đó cũng là công ty của nhà họ Tô. Đến cuối cùng thì người được hưởng lợi cũng chính Tô Hải Siêu. Em không quan tâm bây giờ nhà họ Tô sẽ đi lên như thế nào.” Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Tam Thiên không ngờ rằng cô thực sự nghĩ cho mình, nhưng nhà họ Khổng không là gì đối với anh. Và cũng không phải là nói quá nếu bảo là cả thành phố Thiên Vân cũng không là gì đối với Hàn Tam Thiên.

Nhưng Tô Nghênh Hạ có thể nghĩ vậy, vẫn khiến cho Hàn Tam Thiên rất cảm động.

“Nghênh Hạ, em thực sự đã khiến anh vô cùng cảm động.” Hàn Tam Thiên nói.

“Đừng quên, anh phải khiến tất cả những người coi thường chúng ta phải hối hận.” Tô Nghênh Hạ nhìn về phía bắc và nói một cách đầy khao khát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK